Sắc trời đang tối, Thư Yên mới vừa đến biệt thự, thì người giúp việc trong biệt thự truyền lời nói: "Tiểu thư, tiên sinh điện thoại tới nói tối nay ông ấy sẽ đến." "Ừ." Thư Yên vừa đổi giày vừa đáp một tiếng qua loa. "Tiểu thư, nước đã mở sẵn cho ngài rồi." "Biết rồi!" Thư Yên cởi áo khoác xuống, người hầu nữ quan tâm mà nhận lấy, cô xoay người nhưng cũng không có đi lên lầu, mà là đi về phía sau biệt thự hoa viên. "Tiểu thư ——" Người hầu nữ lên tiếng gọi cô lại, Thư Yên có chút buồn bực nhìn cô ấy, "Còn có chuyện gì?" "Hoa ở trong vườn hoa của ngài, tiên sinh điện thoại tới sai người phá huỷ rồi." Người hầu nữ run rẩy nói. Phá huỷ? ! Thư Yên giống như bị người được cảnh tỉnh, cả người có chút lâng lâng đứng không vững, người hầu nữ lập tức tiến lên vịn cô, cô lại nhẹ nhàng đẩy tay người hầu nữ ra, nở nụ cười thê lương, "Bỏ đi, dù sao đây cũng không phải là nhà mình." Cô xoay người đi lên lầu. Ngâm mình ở trong bồn tắm, Thư Yên không nhúc nhích mà nhìn trần nhà, áp lực trong lòng có chút hít thở không thông, nước mắt rơi xuống lã chã, hôm nay sao cô lại biến thành cái bộ dáng này, cô sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương Vô Song, cô không làm được, không làm được ~ "Tiểu thư, tiên sinh đã đến, ông ấy nói ông ấy đang ở phòng chờ ngài." Người hầu nữ lại truyền lời . Thư Yên không có trả lời cô ấy, tựa đầu ngâm ở trong bồn tắm, cô muốn cho mình thanh tĩnh trước khi đối mặt với hắn! Tắm xong, Thư Yên trùm khăn tắm, tóc ướt sũng đi tới chỗ căn phòng người đàn ông ở, cửa chỉ mở rộng ra một khe hẹp, bên trong không có mở đèn nên rất tối tăm, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua có thể thấy rõ kết cấu chung chung của căn phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, rồi sau đó đóng cửa lại —— Trong bóng tối, cô nhìn không rõ dung mạo của người đàn ông, chỉ thấy hắn ngồi ở bên giường ~ hút thuốc, cô thận trọng đi tới phía hắn, cắn cắn đôi môi, người đàn ông thấy cô đi tới, bóp tắt đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm vào cô, ánh trăng chiếu vào trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông, khiến cho ánh mắt của hắn tản ra tia lạnh làm người ta rợn cả tóc gáy, Thư Yên không nhịn được sợ hãi nên lạnh run một cái. Nuốt nước miếng một cái, cô đi tới trước mặt người đàn ông, thân hình cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, thì lập tức Thư Yên thấp đi một đoạn. Người đàn ông không có lên tiếng, chỉ hơi hơi mở cánh tay, ý tứ rất rõ ràng, Thư Yên đưa tay cỡi quần áo giúp hắn, lần này tay của cô rất run rẩy. "Em đang sợ tôi?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông ở trong đêm đen này giống như ma quỷ dâng lên, cả thân thể của Thư Yên cũng căng cứng, rồi lên tiếng phủ nhận, "Không có ~ không có." "Cỡi quần." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông hoàn toàn không có một tiếng phập phồng, hoàn toàn khiến cho người ta không đoán được tâm tư của hắn. Lời của hắn chính là mệnh lệnh nên Thư Yên nào không dám không nghe, ngón tay trắng bệch lạnh như băng đi xuống phía dưới, mở dây lưng ~ khóa kéo của người đàn ông, sau đó cởi quần tây của người đàn ông ra, tay của cô run run rồi dừng lại —— "Tiếp tục." Người đàn ông lại có ý gây khó dễ. Hít một hơi thật sâu, rồi cô tiếp tục cởi quần lót của hắn xuống. . . . . . Đột nhiên, người đàn ông tháo khăn tắm ở trên người cô ra, đè cô lên trên giường, mạnh mẽ tách cặp chân của cô ra, đem thân xâm nhập vào, không để ý dũng đạo đang khô khốc, mà dong ruổi . . . . . . "A ~" buồn bực thì thầm một tiếng, Thư Yên cắn ngón tay, đau đến nổi chảy nước mắt nhưng trái tim còn vạn phần đau đớn hơn. "Em dám cãi mệnh lệnh của tôi." Giọng điệu của người đàn ông bởi vì dính vào tình dục, mà trở nên có một chút khàn khàn, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ. Thư Yên chỉ cố ngăn nước mắt rơi, yên lặng thừa nhận của hắn khiến cho cô thống khổ. "Thật sự là chị em tình thâm nha ~" người đàn ông làm như đang cười, nhưng tiếng nói lại lạnh đến thấu thịt xương. Hồi lâu, Thư Yên mới chật vật thốt ra: "Em cầu xin anh bỏ qua cho em đi!" "Bỏ qua cho em?" Động tác của người đàn ông ngừng lại, lấy tay nắm cằm của cô, giống như là nghe chuyện kỳ lạ ở trong thiên hạ rồi cúi đầu bật cười, "Tại sao em muốn tôi bỏ qua cho em, đừng quên thân phận của em là tình nhân tôi mua về, là Con Rối của tôi, không đùa chơi em đến chết ~ tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy." "Anh là tên ác ma, tôi hận anh, tôi hận anh ~" Thư Yên gào lên với anh ta, "Chuyện Tô Lộ chắc là anh làm đi, tại sao anh phải làm như vậy, tại sao muốn hãm hại tôi, anh có biết làm như vậy là tôi đã làm tổn thương tim của Vô Song biết bao nhiêu không, anh là tên khốn kiếp ~~" Tay của Thư Yên vỗ vào hắn hai cái, rồi bị hắn cầm lại, hắn cúi người, cười u ám rồi lạnh lùng nói: "Cô là người đàn bà của tôi, chỉ có thể do tôi xử trí, cô ta không có tư cách nói xấu cô nửa câu." "Ha ha, anh là đang quan tâm tôi sao?" Thư Yên cười lạnh, cái tên ác ma không có tim không có phổi này biết quan tâm cô sao? A ~ không thể đâu nhỉ. Hắn làm như vậy là có mục đích, chỉ là vì Tô Lộ biết quan hệ của hắn và cô, cho nên hắn mới giết người diệt khẩu . "Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không giúp anh làm ra chuyện tổn thương Vô Song." "Yên nhi, đi theo tôi ba năm, sao em vẫn chưa học ngoan ngoãn vậy, không nhớ được ai mới là người quan trọng nhất của em sao?" Hắn không giận mà cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt trắng bóng loáng của cô. Thư Yên hít mũi một cái, âm thầm hận đến cắn răng! Nước mắt khuất nhục làm thế nào cũng không dừng lại được, ba năm trước đây công ty của ông Thư gặp phải cảnh vỡ nợ, vì cứu vãn công ty của ba, mà Thư Yên đem chính mình bán cho người đàn ông này, từ đó về sau, cô tiểu thư nhà giàu chưa từng lo lắng cái gì, đã biến thành Con Rối tình nhân mặc cho người ta định đoạt, trong vòng một ngày đã từ trên tiên đường rơi xuống địa ngục —— "Chẳng lẽ tôi thương yêu em còn chưa đủ sao?" Thư Yên chấn động, thân thể run lên, hắn rút phân thân của mình ra khỏi cơ thể cô, một tay kéo cô dậy, chống đỡ ở trên tường, từ phía sau tiến vào thân thể của cô, với tư thế cực kỳ làm nhục mà đoạt lấy cô thật sâu —— "Yên nhi, nhớ không?" Hắn âm trầm hỏi. "Ác ma. . . . . . A. . . . . . Anh sẽ chết không được tử tế." Tính tình của Thư Yên cũng rất kiên cường. "Cho dù chết, tôi cũng muốn Đông Bác Hải làm đệm lưng trước cho tôi." Người đàn ông hung hãn nói, hắn rời khỏi thân thể của Thư Yên, đẩy cô ngã xuống giường, lấn người đè xuống, ở bên tai cô thì thầm, "Em không giúp tôi không sao, tôi có rất nhiều biện pháp." "Tôi không cho phép anh tổn thương Vô Song ~" Thư Yên nắm lại cổ áo của hắn, yếu ớt mà nói cảnh cáo. Hắn cười, nhéo cằm của cô. "Yên nhi, đừng nói tôi không có suy nghĩ giúp em, tôi chính là cố kỵ Chúc Vô Song là bạn tốt của em, nên tôi mới đem chuyện như vậy giao cho em xử lý, nhưng em lại tự mình bỏ qua, lần này thương tổn đến cô ta, em cũng không thể oán tôi được." "Anh muốn làm gì?" Thư Yên nóng nảy, càng nắm chặt cổ áo của hắn hơn, trong bóng tối cô nhìn không rõ khuôn mặt xấu xa của người đàn ông có bao nhiêu đáng sợ. "Bảo bối, ngủ đi, mấy ngày nay hãy ở nhà cho ngoan, chỗ nào cũng không cho đi." Hắn gạt tay của cô, đứng dậy đi vào phòng tắm. "Ác ma, tôi không cho phép anh tổn thương Vô Song ~" Thư Yên nằm nghiêng ở trên giường, yếu ớt mà gầm thét với bóng lưng của hắn, thế nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, một tiếng ‘ phanh ’ đóng cửa phòng tắm lại, để cô lại một mình khóc thút thít.