Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Chương 2 : Ác ma nghiện hôn (2)

"Ninh Hề!" Hai tiếng này cứ như thể được rít từ trong kẽ răng ra vậy. Ninh Hề Nhi ngồi bật dậy theo bản năng: "Có!" Từ nhỏ cô đã sợ Kỷ Dạ Bạch tức giận, tên này nhìn thì có vẻ hiền lành vô hại, đối với người khác mà nói thì đúng kiểu nam thần hoàn hảo, vừa đẹp trai vừa tốt tính, nhưng mà... trong mắt cô thì tên này chính là một ác ma! Dù sao hai người cũng đã đấu trí đấu dũng "yêu nhau lắm cắn nhau đau" suốt mười bảy năm nay, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng thắng nổi Kỷ Dạ Bạch! T-T "Này, cậu nghe cho kĩ, ở nhà đàng hoàng cho tôi, để tôi tìm cho cậu một dì nấu cơm, đừng mong được ở nhà tôi!" Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói, nhìn cô với ánh mắt lạnh thấu xương. Ninh Hề Nhi chẳng hiểu ra sao: "Ý cậu là gì cơ?" "Ý là tôi ghét cậu." Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô: "Ghét từ đầu đến chân, từ khuôn mặt đến tính cách, từ ngoại hình đến nội tâm, ba trăm sáu mươi độ chỗ nào cũng ghét!" Đùa gì thế, ai mà muốn ở chung với con nhóc này chứ! Ninh Hề Nhi làm mặt xấu trêu ngươi: "Cậu cứ ghét đi! Tôi cũng chả mất miếng thịt nào!" Mặt mũi Kỷ Dạ Bạch càng đen lại. Ninh Hề Nhi lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, cơn buồn ngủ cũng bay biến, cô đứng lên tìm điều khiển điều hòa chỉnh tăng lên vài độ, sau đó ngâm nga đi tắm. Nước chảy róc rách róc rách, vừa ấm áp vừa thoải mái. "Là la lá la..." Ninh Hề Nhi đang ngâm nga thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, chợt sững ra. Trước đây rõ ràng Kỷ Dạ Bạch không như vậy mà, vì sao bây giờ hắn lại hung dữ với cô thế chứ? "Chẳng lẽ là bởi vì... mình xấu đi rồi?" Ninh Hề Nhi nhìn vào gương săm soi. Hơi nóng bốc lên mặt gương, trong đó phản chiếu lờ mờ gương mặt một thiếu nữ. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh thẳng tắp, khuôn miệng chúm chím như trái anh đào, trừ gương mặt đã thon hơn so với hồi nhỏ thì về cơ bản chẳng có gì thay đổi. "╭(╯^╰)╮ Chắc chắn là do gu thẩm mỹ của cậu ta kém đi rồi!" Ninh Hề Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm, lau đầu rồi đi ra ngoài, lại bất ngờ vì thấy Kỷ Dạ Bạch vẫn chưa đi. Hắn đứng ngoài ban công, đang nói chuyện qua điện thoại. "Mẹ, con tuyệt đối không cho Ninh Hề ở nhà chúng ta đâu! Cái gì... Mọi người còn muốn mua quần áo và đồ dùng cho con nhóc đó à?! Dựa vào đâu chứ! Con nhóc đó đúng là lớn lên cùng con... Con gái? Con có coi nó là con gái đâu mà thích! Mẹ đừng tự tưởng tượng nữa, mẹ bớt xem mấy cuốn tiểu thuyết yêu đương vớ vẩn ấy đi được không..." Bà Kỷ chẳng quan tâm Kỷ Dạ Bạch đang tức giận mà cúp điện thoại luôn, mặt mày rạng rỡ kéo tay chồng: "Ôi ông xã ơi, anh nói xem chúng ta sẽ có thêm một đứa con gái hay là thêm một đứa con dâu đây..." Ông Kỷ cưng chiều mỉm cười: "Chuyện này thì... phải xem Dạ Bạch thế nào." ... Kỷ Dạ Bạch nhìn dòng chữ "Kết thúc cuộc gọi" màu đỏ chói trên màn hình mà sầm mặt, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ninh Hề Nhi chân trần đứng đằng sau thì ngẩn ra mấy giây. Ninh Hề Nhi chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu hồng còn chưa dài tới đầu gối, đôi chân thẳng tắp thon mịn lộ ra ngoài, đầu ngón chân nhỏ xinh giật giật, động tác nhỏ vô thức ấy lại khiến hắn bực bội vô cớ. "Chân thô một cục mà còn mặc váy! Ninh Hề, cậu có mắt thẩm mỹ không vậy!" Ninh Hề Nhi còn lâu mới sợ tên này: "Gọi tôi là Ninh Hề Nhi! Không cho gọi Ninh Hề! Còn nữa, chân tôi đâu có thô chứ..." "Thường thì kẻ ngu si sẽ không nhận là mình ngốc." Kỷ Dạ Bạch khiêu khích nhìn Ninh Hề Nhi khiến cô tức đến mức giơ nắm đấm bổ nhào về phía hắn. Kỷ Dạ Bạch ung dung lùi ra sau một bước, Ninh Hề Nhi bị trượt chân kêu ầm lên, cơ thể mất thăng bằng, không cẩn thận đẩy luôn Kỷ Dạ Bạch xuống sàn nhà!