Editor: Kim Tuyền Rất nhanh, cái Mộ Niệm Thần gọi là cơm rang trứng với vỏ trứng gà, cùng với không có súp mì Dương Xuân được chứng thật. Trời mới biết lúc Hoắc Cảnh Sâm nhìn thấy Niệm Thần lần thứ mười đem vỏ gà đánh với trừng gà, đem tương ớt trở thành sốt cà chua dùng, thật là phát điên: “Mộ tiểu thư, tôi rất hoài nghi nếu cô cứ làm như vậy, đến cuối cùng tôi không phải là bị chết đói, mà là trực tiếp bị cô độc chết.” Người phụ nữ này đúng là đáng chết, biết anh ta bắt đầu buổi sáng căn bản không có ăn qua bất kỳ cái gì mà lúc này lại làm ra chuyện như vậy. Vì câu nói kia, cái cô đang làm hiện tại trông khá hơn nhưng vẫn không dùng được, anh ta hoài nghi cô đến tột cùng có phải là đang cố ý hay không. Nào có phụ nữ nào ở trong phòng bếp trình độ có thể tệ đến như vậy? Niệm Thần run rẩy khóe miệng, trước đã nói với anh ta cớ sự sẽ thành ra như thế, thế nhưng người này hết lần này tới lần khác còn muốn cô làm, cho dù ăn chết thì không có liên quan gì tới cô: “Hoắc…” Cô là muốn nói muốn anh ta tới làm? Mặc dù lời nói còn chưa dứt, ý tứ biểu đạt trên mặt lại chính là như vậy. Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp xù lông, vứt bỏ ly nước trên tay, bộ dáng như gặp quỷ: “Hừ, nếu là tôi đến làm, cô tin hay không nhà này có thể trực tiếp bị đốt cháy!” “…” Được rồi, người này càng ngày càng cường hãn. Cái này là lên được phòng khách, dưới không lên được phòng bếp. Chính là trông khá mà không dùng được. Song, kết quả cuối cùng, hai người trông khá mà không dùng được cùng nhau xuống phòng bếp, hơn nữa ngay cả điểm thưởng thức đều không có. Phòng bếp là nơi dùng để nấu ra những món ăn ngon, đẹp mắt, nơi thể hiện tình cảm sâu đậm tốt đẹp. Không biết hai người này sẽ biến phòng bếp trở nên thế nào. Trước sau lăn qua lăn lại đã hơn nửa ngày, khi Niệm Thần còn muốn nói gì thì thân thể trước hết đã có phản ứng, bụng trống trơn đầu tiên phát ra kháng nghị. Trong nháy mắt, sắc mặt của Mộ Niệm Thần nhuốm một mảng hồng hồng, lúc nào lại như vậy làm hại cô không còn chút mặt mũi? Trời mới biết Mộ Niệm Thần lại bắt đầu nhớ con trai mình, ít nhất đi theo con trai có thể ăn cơm nhão… Cuối cùng, cái gọi là đại tiệc rất may mắn được hoàn thành, tất nhiên để có thành quả đó thì không ít nguyên liệu nấu ăn bị hư chất thành núi trong thùng rác. Mộ Niệm Thần nội lưu đầy mặt, cô rốt cuộc biết mỗi lần mang theo con trai mình ăn ngoài bán nhóc là tâm tình gì. Vốn là muốn làm bữa cơm trưa, thế nhưng khi hoàn tất không sai biệt lắm trở thành bữa cơm tối, Mộ Niệm Thần oán niệm trừng mắt nhìn người ngồi ở trên ghế sofa đang xem ti vi, phẫn hận trong ao bát đũa. “Loảng xoảng lang – -” âm thanh bát đũa rơi rớt, thông báo là có thể ném vào thùng rác. “Mộ tiểu thư, tôi nếu như là khuya hôm nay nếu có thể lần thứ tư nghe dạng âm thanh như thế, tháng này tiền lương của cô giảm phân nửa lại giảm phân nửa.” Âm thanh Hoắc Cảnh Sâm từ trong phòng khách ung dung nhẹ nhàng vang lên. “…” Muội, biến thái! Đúng là vì sao hai người bọn họ có thể ăn ra nhiều như vậy chén nha? !