Editor: Kim Tuyến So với công lực tổn hại người khác của Niệm Thần mười phần mười có tự tin, đơn giản chính là định khí định thần nhàn nhạt nhìn xem sắc mặt đỏ lên rồi tái tím nhợt của người khác ra sao. Chỉ là lúc này thật không có tinh thần ham chiến, khi nhìn vết thương trên lồng ngực của Hoắc Cảnh Sâm, cô chỉ thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của anh ta nhưng không biết đến tột cùng tổn thương đến trình độ nào. Lòng cô đau thắt lại, cho nên một câu nói của Niệm Thần đâm vào chỗ đau của Mai Thanh Dung, đem tức giận trên người bà ta phát tiết, nhưng cũng giới hạn như vậy, lập tức xoay người mở chân bước chân vào Hoắc Cảnh Sâm đi. “Hoắc Cảnh Sâm, anh còn có thể đứng lên không?” Cô khom người đưa tay muốn nâng anh ta đứng lên. Hoắc Cảnh Sâm dựa ở trên ghế sofa, vốn là đóng chặt hai tròng mắt, cảm giác được Niệm Thần đến gần phút chốc mở mắt ra, gật đầu phản hồi cho Niệm Thần, đương nhiên là anh ta không có việc gì. Nói đến vết thương của Hoắc Cảnh Sâm kỳ thật không như Niệm Thần cho rằng nghiêm trọng, anh ta cũng không vì vết thương nhỏ đó mà ảnh hưởng đến tính mạng của mình. Trong lúc ứng phó với hai người phụ nữ cố tình gây sự, chỉ là không nghĩ tới Mộ Niệm Thần lại đột nhiên xuất hiện, ít gặp bộ dáng nổi đóa của cô, chỉ có thể nói ngẫu nhiên có thể được bảo hộ một lần, cảm giác cũng không tệ lắm. Anh ta theo lực đạo của Mộ Niệm Thần đứng lên, dù sao trong mắt Niệm Thần anh ta lúc này là một bộ bộ dáng yếu ớt, vậy anh ta không thèm để ý nhiều hưởng thụ một chút, không thể không nói lúc này cảm giác thật sự rất thú vị. Phụ nữ lúc tức giận cũng rất cực đoan, giống hai người kia hoàn toàn đắm chìm trong ý nghĩ của mình hoàn toàn xem nhẹ việc lúc nãy Hoắc Cảnh Sâm đặt vào trong tay Mai Thanh Dung mảnh sứ vỡ vẫn còn ở trong tay bà. Bà ta không chịu được con trai của mình cùng một phụ nữ như vậy ở cùng một chỗ, sự sắp xếp bà ta mới là tốt nhất, cho nên một giây sau bà ta không hề nghĩ ngợi giơ mảnh sứ vỡ trong tay về phía gò má Niệm Thần. “Phụ nữ hạ tiện, tôi phá hủy gương mặt hồ ly tinh của cô, xem cô về sau làm thế nào mê hoặc người khác!” Hoắc Cảnh Sâm kéo kéo đôi môi vừa định cùng Niệm Thần nói cái gì đó, lời nói chưa mở miệng, đáy mắt lại dâng lên một tia kinh hoàng. Niệm Thần bị người phụ nữ sau lưng điên cuồng gào thét rồi lại cảm giác sức nặng trên bờ vai Hoắc Cảnh Sâm cơ hồ cả người đều đặt ở trên người của cô, không phải là thật bị hủy rồi? Hoắc đại biến thái, người này nhất định phải chịu trách nhiệm mới được! Đang khi Niệm Thần hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng bị một đao hoàn toàn hủy khuôn mặt, cả người bị thân thể Hoắc Cảnh Sâm bảo hộ vào ngực mang theo mùi máu tươi, thậm chí anh ta tỉ mỉ làm cho cô tránh đi vết máu trên áo sơ mi của anh ta. Bất quá vài giây cũng đủ anh ta kịp phản ứng, đưa tay níu lại mảnh sứ vỡ bén nhọn kia, trong nháy mắt lòng bàn tay đầy máu, ánh mắt anh ta nhuốm máu mang theo vẻ giận dữ điên cuồng: “Các người nháo đủ rồi chưa? Nháo đủ rồi liền cút ra ngoài cho tôi!”