Mộ tiểu thư có mưu kế của Mộ tiểu thư, Hoắc Cảnh Sâm tất nhiên cũng có chiến lược của Hoắc Cảnh Sâm, thực ra nhiều khi bạn không thể không thừa nhận, đối với Mộ tiểu thư, Hoắc Cảnh Sâm là loại người cực kì mạnh mẽ, đến mức không thể coi thường. So sánh về độ đen tối, Mộ tiểu thư chỉ có thể thua. “Niệm Thần, do anh không cho em cảm giác an toàn hay vì lí do gì, chúng ta đã cưới, đã đăng kí kết hôn, nhưng anh rất buồn bực, em lại không hề tin tưởng anh... Anh cho rằng khi gặp chuyện gì thì em sẽ nói với anh trước tiên, nhưng anh mới phát hiện ra, Niệm Niệm, có thể anh chưa cố gắng hết sức, nên khi gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên của em là trốn tránh.” “Niệm Niệm, em có nghĩ tới điều này, chúng ta không biết hai năm sau sẽ như thế nào, nhưng trong vòng hai năm, hoặc có thể nói hiện giờ em rời bỏ anh..., anh sẽ không sống nổi. Em tin lời nói của Hồng Thương, gọi là làm điều tốt cho anh, nhưng trước đó em có suy nghĩ về việc anh thực sự muốn gì không?” “Nếu như tới giờ em vẫn cảm thấy rời bỏ anh là phương pháp tốt nhất, vậy thì anh nói cho em biết anh căm hận thái độ tự cho mình là đúng của em, cũng căm hận bản thân mình không cho em cảm giác an toàn. Nếu em sợ hai năm sau sẽ chết, nếu em thực sự vì điều này mà bỏ rơi anh, vậy anh cho em biết, sau khi em đi anh sẽ chết trước mặt em, như thế đã làm em yên tâm ở bên anh chưa? Hả?” Lời vừa dứt, Niệm Thần không khỏi líu lưỡi, cô rốt cuộc biết vì sao tên này ở trên thương trường lại thành công như vậy. Nếu anh tham gia giới văn học thanh xuân, tuyệt đối là đỏ thắm nửa bầu trời (nổi tiếng). Nhưng giọng nói buồn bã này khiến Niệm Thần vô cùng vui vẻ, không vì lí do nào khác, cũng chỉ do câu nói chết trước mặt em khiến cô vô cùng run sợ, thì ra, cô tự cho mình thông minh, suy nghĩ nhiều như thế nhưng thực ra lại không hề hiểu anh, cô cũng không biết anh yêu cô không kém cô yêu anh chút nào. Cơn giận này là do cô tạo ra, tất nhiên cô phải dập tắt nó hoàn toàn, nếu không, cô cảm thấy nhất định Hoắc Cảnh Sâm sau này sẽ không bao giờ tha cho cô. Nhưng khi nghĩ tới hai chữ sau này, cô lại vô cùng đau lòng, sau này là bao lâu cô không quan tâm, chẳng qua khi nghĩ tới việc hai năm sau sẽ phải rời bỏ Hoắc Cảnh Sâm, cô đã không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Mắt tính toán một chút, cô xoay người lại ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, nước mắt tuôn rơi, nức nở nói: “Hoắc Cảnh Sâm, anh chỉ còn hai năm thôi, làm thế nào đây? Bây giờ phải làm gì đây? . . . . . .” Hoắc Cảnh Sâm đau đầu, anh có nên cảm thấy may mắn hay đau khổ về việc Niệm Thần là động vật đơn bào đây? Anh sẽ không làm gì vì biết hai năm sau cô sẽ chết sao? Rất dễ thấy, đây là chuyện không thể xảy ra! Giống như lúc trước Hoắc Cảnh Sâm biết rõ việc cô muốn đi phá thai nhưng không ngăn cản, giống như đến bây giờ người phụ nữ nào đó vẫn không hề biết vì sao đứa bé của mình có thể dễ dàng bị phá bỏ như vậy. Có một điều không thể không nói, Hoắc Cảnh Sâm vốn đã biết rõ virus trong cơ thể Niệm Thần từ lâu, sớm hơn cả lúc Niệm Thần biết, thậm chí khi cô thường xuyên gặp ác mộng Hoắc Cảnh Sâm đã phát hiện ra, khéo léo kiểm tra để Niệm Thần không nghi ngờ gì, khi đó Hoắc Cảnh Sâm đã biết rõ âm mưu của Hồng Thương. Mà từ trước tới giờ anh không phải kiểu người dễ bị khống chế, huống chi chỉ là một kẻ như Hồng Thương. Nhưng nói cho cùng Hoắc Cảnh Sâm vẫn cực kì sợ hãi nước mắt của Mộ tiểu thư, phụ nữ vốn được cấu tạo từ nước, điều này Hoắc Cảnh Sâm hiểu rất rõ, đây chính là phương pháp hành hạ anh rồi, anh không hề muốn nhìn thấy nước mắt của cô. Việc đứa trẻ xuất hiện là thuận theo tự nhiên hoặc cũng có thể nói là bất ngờ, nhưng với Hoắc Cảnh Sâm thì lại là cố ý sắp đặt, thực ra mục đích của anh rất quan trọng. Đứa trẻ không ngừng trưởng thành trong bụng mẹ, hút virus trong cơ thể cô, gần giống như một vật dẫn, nên đến khi đứa bé biến mất thì virus trong cơ thể cô đã biến mất hoàn toàn. Nhưng rất dễ thấy được Hoắc tiên sinh không hề có ý nói ra điều này, coi như đây là sự trừng phạt dành cho cái người phụ nữ hay trốn tránh kia, nói tóm lại, trước mắt thì việc tạo ra một cô con gái nữa là quan trọng nhất. Nên Hoắc Cảnh Sâm tỏ vẻ nghiêm túc, dáng vẻ rất an ủi, thậm chí ngay cả giọng nói cũng dịu dàng khác thường, đưa tay vỗ lưng cô, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Cho nên phải nói bây giờ em không nên nghĩ tới việc hai năm nữa anh sẽ đau lòng như thế nào, mà là trong hai năm tới, em nên cố gắng để anh vui vẻ mới đúng.” Nói đến vui vẻ, rất dễ thấy, Mộ tiểu thư nhanh chóng tự hiểu phương pháp làm cho Hoắc Cảnh Sâm vui vẻ là gì, kết quả là sáng sớm đã bị đánh thức, mãi đến gần tối Mộ tiểu thư vẫn không thể ngủ yên. Dĩ nhiên, việc sinh con gái thì cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, nếu cô sớm có thai, lợi ích của anh sẽ nhanh chóng giảm từ 50% trở lên… Tất nhiên Mộ tiểu thư rất chú ý đến câu nói đầy thương cảm kia của Hoắc Cảnh Sâm, dù mệt mỏi vô cùng nhưng cô vẫn không có nửa câu trách móc, thậm chí chuyện ở trên không có nhiều kinh nghiệm kia cũng do Hoắc Cảnh Sâm dạy dỗ. Người đàn ông nào đó vô cùng hài lòng với biểu hiện của Mộ tiểu thư, kết quả là anh nhanh chóng quyết định giấu kỹ chuyện này. Nhưng trước sự sốt ruột của Hoắc Cảnh Sâm thì người phụ nữ này không hề có biểu hiện gì, Mộ tiểu thư tất nhiên không hề mong muốn sẽ có một sinh mệnh mới, ám ảnh phá bỏ đứa bé kia vẫn còn, thậm chí cô còn nhớ Hồng Thương đã nói, virus trong cơ thể cô sẽ ảnh hưởng xấu tới đứa bé, hay nói cách khác cơ thể nhiễm virus của cô không phù hợp để mang thai. Vì vậy mới nói chuyện gì cũng có lợi và hại, giống như chuyện bị Hoắc Cảnh Sâm giấu diếm, đúng là mang tới rất nhiều lợi ích, nhưng không thể trông chờ vào việc người phụ nữ này sẽ sốt ruột hay chào đón được. À, vào lúc Hoắc Cảnh Sâm rất nố lực “cày cấy” nhưng không được ủng hộ, nói đúng ra là hơn một năm sau Niệm Thần không hề có dấu hiệu mang thai, Hoắc Cảnh Sâm còn cho rằng nòng nọc nhỏ của mình có vấn đề, thậm chí còn tương đối mặt dày tiến hành một loạt kiểm tra, cuối cùng đến khi biết được rằng hai người đều không có vấn đề gì, rất thích hợp để mang thai thì Hoắc Cảnh Sâm cực kì buồn bực. Cô con gái này có phải vì còn ghi thù lần trước bị bỏ rơi nên mới chậm chạm không chịu đến sao?!