Niệm Thần đã có một giấc mộng dài, trong giấc mộng, thời tiết ấm áp như mùa xuân, giữa khung cảnh hoa nở rộ, cô nằm trong vòng tay ấm áp, ngửi hơi thở quen thuộc của người đó, đang trong cơn mê man, vô ý thức nên mặc cho mình hãm sâu. Ánh sáng mặt trời rải lên cơ thể hai người đang quấn quít trên giường, không khí tràn ngập hơi thở mờ ám, cơ thể mạnh mẽ của người đàn ông đè lên cơ thể của người phụ nữ, mang theo vẻ quên đi tất cả, trong thời gian ngắn, Niệm Thần sững sờ đỏ mặt. Rõ ràng vẫn là giấc mộng, tuy nhiên nó tốt đẹp đến mức không muốn tỉnh lại. Không kiềm chế được đưa tay ôm cổ anh, sau đó đưa lên đôi môi mềm mại đỏ mọng, trong tích tắc, cảm giác chân thực kia khiến người ta không thể tin được đây chỉ là mơ. Trong nháy mắt khung cảnh thay đổi, trước mắt là kí ức về sự lạnh lẽo nước biển mặn chát, mà cô giống như bị điên, dù nước biển bao phủ nhưng không hề muốn quay lại, cô đang sợ điều gì, cảm giác trống rỗng bao phủ khắp nơi. Cô phát hiện, cô rất muốn Hoắc Cảnh Sâm, sợ hãi sẽ mất Hoắc Cảnh Sâm, và không thể rời bỏ Hoắc Cảnh Sâm. Thế giới của cô, dù là giấc mộng hay thực tế thì cũng đã bị Hoắc Cảnh Sâm lấp đầy, nhưng tại sao, rốt cuộc đã lỡ bước sai lầm, cảnh tượng ấm áp này chỉ có thể xuất hiện trong mơ thôi Nhưng không cam lòng cũng đâu có ý nghĩa, lúc này nếu muốn nói cũng không biết lấy thân phận gì để nói, rõ ràng là chồng hợp pháp của cô, tuy nhiên thật đáng buồn, cô hề có cảm giác an toàn khi làm vợ. Trên môi đau nhói, khoang miệng tràn ngập vị máu tanh. Đợi chút, đang mơ sao có thể cảm giác được mình đang bị thương?! Lập tức mở to mắt, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt tuấn tú đang rất gần, lúc này tất cả sự ngạc nhiên đã bị anh nuốt vào. Từng chút một, vô cùng ngọt ngào, hơi thở đặc biệt của anh tràn tới, cánh tay Niệm Thần ôm chặt cổ anh, lúc này cô mới biết tất cả những điều vừa rồi thực sự tồn tại. Tất nhiên, không chỉ nụ hôn này làm Niệm Thần đỏ mặt, phải nói là kinh hoàng, cô vừa phát hiện ra cảm giác trống rỗng đến từ đâu, hiện giờ, cơ thể mạnh mẽ của Hoắc Cảnh Sâm đang đè trên người cô, cả hai người đều không mặc gì. Và nơi tiếp xúc, lúc này, cô rõ ràng đang bị anh lấp đầy. Thấy Niệm Thần tỉnh lại, động tác của Hoắc Cảnh Sâm càng mạnh dạn, hiện giờ, khi Niệm Thần gần như không thở nổi anh mới buông cô ra, môi mỏng khẽ chạm vào vành tai nhạy cảm của cô rồi dừng lại. “Niệm Niệm, hôn lễ kết thúc, đương nhiên là phải động phòng hoa chúc.” Dáng vẻ chắc chắn, không hề có ý cùng cô thương lượng, lúc này, không đợi Niệm Thần phản ứng lại, anh đã không kiên nhẫn mà tiếp tục cử động. “A…” Niệm Thần không kiềm chế được rên rỉ, việc này càng khiến Niệm Thần cảm thấy xấu hổ, tiếng rên của cô giống như là động lực lớn nhất của Hoắc Cảnh Sâm, đến khi Niệm Thần nhận ra được điều này thời điểm, cô khẽ ngẩng lên, sau đó cắn vào vai anh. Hoắc Cảnh Sâm cũng không ngăn cản, nhẹ nhàng hôn lên ngực cô, dĩ nhiên, anh tuyệt đối không phải loại người khiến mình chịu thiệt, hiện tại, cái cắn mạnh không khống chế được lực của Niệm Thần phải đổi lấy một hồi gặm cắn không có điểm dừng của anh trên ngực cô. Không giống với những lần yêu vô cùng kiên nhẫn trước đây, giờ phút này Hoắc Cảnh Sâm vô cùng thô bạo, dường như đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, có vẻ như không thể khiến Niệm Thần không xuống giường được sẽ không bỏ qua. Cũng coi như là nén giận, bị người phụ nữ này đùa giỡn không lí do, đáng chết, làm chuyện gì cũng không chịu bàn bạc với anh, dễ dàng bỏ đứa bé của bọn họ như vậy, mà cũng thật may khi cô đã bỏ đứa bé đó… Niệm Thần sắp khóc, không, dường như đã khóc, đôi mắt trong suốt ngập nước, nhưng cũng vẫn mạnh mẽ cắn bả vai Hoắc Cảnh Sâm, mặc kệ động tác Hoắc Cảnh Sâm, cô vẫn tức giận không chịu đáp lại. Được rồi, quả thật rất ngây thơ, nhưng mà người trong cuộc không cảm thấy như vậy cũng là chuyện thường tình. Hoắc Cảnh Sâm dừng lại tất cả động tác, khóe môi cong lên, cười như không cười, Niệm Thần kêu lên một tiếng, Hoắc Cảnh Sâm ôm eo cô, cử động một chút, đã tạo ra tư thế nữ trên nam dưới cực kì không hài hòa khiến người ta đỏ mặt. Nụ cười mờ ám đến tận cùng, hiện giờ, khi Niệm Thần đang sững sờ, Hoắc Cảnh Sâm đã đỡ hông của cô, cùng cô vận động. Sâu hơn nữa, lần này Niệm Thần thầm nghĩ muốn im lặng cũng không nổi, nhưng vô cùng đáng giận, Mộ tiểu thư tuyệt đối không phải loại người để cho người ta điều khiển, sau khi xù lông, cô liền vươn tay tới cổ Hoắc Cảnh Sâm, không dùng mười phần sức lực nhưng giọng nói là mười phần đe dọa. “Mẹ nó! Anh cái đồ t*ng trùng lên não, sáng sớm thế này mà anh không sợ túng dục quá độ hạ?! Hoắc Cảnh Sâm anh buông em ra, hôm nay bà đây liều mạng với anh!” Lời nói này, rất không phù hợp với dáng vẻ Mộ tiểu thư có vài phần bi tráng, anh dũng hi sinh lúc này, à, có thể nói nói, thực sự cô đang bị hành hạ đến mức không còn sức lực, lúc này mà không bi tráng thì thật vô lý!