Editor: Hiwari Chuyện trong bệnh viện mấy hôm nay đã được Lục Hựu Hi xử lí gọn gàng, trên cơ bản thì tình huống của Niệm Thần đã được các bác sĩ nắm rõ. Bác sĩ hôm nay cũng coi như là người của Lục Hựu Hi, bởi vì người đàn ông mặc đồ tây này không quen mắt chút nào, anh ta vừa mang Niệm Thần vào bệnh viện đã lập tức gọi điện cho Hoắc Cảnh Sâm. Niệm Thần cảm giác bản thân đang chìm vào trong một giấc mộng dài, trong giấc mơ, một cô bé xinh đẹp đang yêu không ngừng vãy tay cười với cô, (die:n [email protected] l.e.q.u.y.d.o.n) chỉ là sợi dây liên kết giữa hai người đột nhiên biến thành một vệt tối thật lớn, sau đó biến mất. Tiếng cười trong trẻo kia rõ ràng còn quanh quẩn bên tai, nhưng khi cô mở mắt ra lại ảm giác được có cái gì đó đang thoát khỏi cơ thể mình, bác sĩ chỉ dặn dò vào câu sau đó đi ra ngoài. Một mạng sống cứ như thế đã biến thành một bãi máu loãng sao? Cô đưa tay vuốt ve bụng, hiện tại không phải lúc để đau khổ. Chuyện cần phải đối phó trước mắt vẫn còn rất nhiều, ví dụ như Hoắc Cảnh Sâm. Đã lâu như thế rồi, chắc anh cũng đã nhận được tin tức mà tới bệnh viện rồi, anh ấy để ý tới đứa bé này như thế mà. Nước mắt vốn đã được đè nén nay khi nghĩ tới khuôn mặt giận dữ khi sáng của Hoắc Cảnh Sâm mà không kìm nén được. Cô thật sự không thể tưởng được bộ dạng của anh sẽ đau lòng ra sao, cô cũng không muốn anh biến thành như thế. Cho nên bây giờ anh có hận cô tới đâu thì cứ việc hận đi. ... ...... ...... ...... ...... Nhưng kì lạ là mãi tới khi Niệm Thần được chuyển vào phòng bệnh vẫn không thấy Hoắc Cảnh Sâm đâu. Lúc đó, khi Niệm Thần nhịn không được hỏi thăm thì người gác ngoài của mới nhắn lại lời của Hoắc Cảnh Sâm: "Ý của Hoắc tiên sinh là nếu đứa nhỏ không có việc gì thì Mộ tiểu thư hãy tự chăm sóc bản thân, còn về chuyện khác, ba ngày sau trực tiếp tới lễ đường là được." Đứa nhỏ không có chuyện gì? Niệm Thần giật mình (Le:Quy:[email protected]) nuốt nước mắt, không có việc gì sao? Đương nhiên là không có gì rồi, bởi vì nó đã không còn tồn tại nữa. Chỉ là Hoắc Cảnh Sâm không biết, anh không biết, mà cô cũng không dám nói. Ngày hôm sau Niệm Thần mới biết được, đêm qua Sở Vận Nhi cũng tới bệnh viện này sinh một đứa con gái. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là để chuẩn bị cho một hồi li biệt bi tráng sao? ... ...... ...... ....... Ngay sát ngày tổ chức hôn lễ, Sở Vận Nhi ôm con gái tới thăm Niệm Thần. Lúc đó Niệm Thần nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt cô ta, trong lòng cô tự nhiên dâng lên một nỗi buồn khó tả. Cô mới vừa mất đi đứa con của mình! Nếu không như thế thì mấy tháng nữa cô đã có thể hạnh phúc ôm con của mình nằm trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, cùng anh chia sẻ hạnh phúc. Nhưng trong khi cô ngẩng người, Sở Vận Nhi đã ôm con mình nhờ y tá ôm đi. Niệm Thần thất thần nhìn y tá ôm đứa trẻ ra ngoài, từ đầu tới giờ Niệm Thần chưa từng ra khỏi lớp cửa ra ngoài mòng manh kia. "Mấy hôm nay cô có gặp Cảnh Sâm không?" Khi bất lực, cô chỉ có thể thu người lại, cúi đầu đè thấp danh dự hỏi Sở Vận Nhi tình hình của Hoắc Cảnh Sâm, đúng rồi, bây giờ cô có thề đề cập với ai về chuyện của anh nữa chứ? Cô nghĩ tới chuyện mấy hôm nay anh chưa một lần tới thăm, ít nhất là từ khi Sở Vận Nhi sinh con thì Hoắc Cảnh Sâm cũng phải tới bệnh viện một lần chứ, hoặc là nếu may mắn thì có thể anh còn đứng từ xa nhìn cô cũng không chừng. Cô phát hiện ra tình yêu không biết tự bao giờ đã thấm vào trong xương tủy, không thể tự thoát ra được, (die:n [email protected])nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể giống tên biếng thái kia âm thầm nghe ngóng từng chuyện nhỏ nhất của anh. Thật lâu sau cũng không nghe thấy câu trả lời từ Sở Vận Nhi, Niệm Thần ngẩng đầu lên, bây giờ cô mới thấy chỗ kì lạ của cô ta, đôi mắt có chút màu lục kia không phải là thứ mà Sở Vận Nhi có.(le:Quy:D#n) Thân thể của cô co rụt lại theo bản năng, giây tiếp theo, toàn bộ hận ý của cô được ngưng tụ trong đôi mắt, người này chính là kẻ đã hại cô tới bước này, Hồng Thương! Chính là hắn! Chính là hắn! Vậy Sở Vận Nhi thực sự đã đi đâu rồi? Hoắc Cảnh Sâm có cảm nhận được không? Người này có thể gây hại gì chi anh không? A, nghĩ tới nghĩ lui, điều cô quan tâm nhất từ trước tới nay chính là anh. Hít sâu một hơi, Niệm Thần cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chỉ là bình tĩnh chưa lấy được mà điên cuồng đã trào dân trong lòng, vội vàng trấn an bản thân, cô mới mở miệng: "Rốt cục anh tới đây với mục đích gì? Anh có biết rằng cho dù tôi có đi thì Hoắc Cảnh Sâm cũng không bao giờ thích một tên biến thái như anh! Không, ngay cả biến thái anh cũng không bằng, anh chỉ yêu bản thân thôi! Cho dù có thay đổi giới tính thì Cảnh Sâm cũng sẽ ghét anh thôi!" "Ha hả." Cười khẽ một tiếng, giọng nói giống Sở Vận Nhi như đúc, Niệm Thần không khỏi cảm thấy líu lưỡi. "Cô thật là đáng yêu, nhưng biết làm sao bây giờ? Bất kể Hoắc Cảnh Sâm đối với tôi thế nào thì tôi cũng là người có tư cách đứng bân cạnh anh ấy nhất, còn cô, cũng chỉ là một kẻ đáng thương ngay cả sinh mạng của mình cũng không thể nắm giữ thôi." Khi nói chuyện hắn ta kề sát vào Niệm Thần, môi dừng bên tai cô, tiếp tục nói: "Cô cho là một người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm thì có thể nhớ tới một người phụ nữ bao lâu? Huống chi còn là một người phụ nữ hắn cực kì hận? Tôi rất thưởng thức thái độ đấu tranh quên mình của cô, nhưng mà lần sau nhớ chọn người để yêu nha, a, đúng rồi, đó là khi cô có cơ hội cho lần sau! Còn phía Cảnh Sâm, ha ha, cô yên tâm, tôi tất nhiên sẽ đối xử rất tốt với cặp song sinh của cô." Niệm Thần đẩy hắn ra, nhưng lại giống như đụng phải cái gì rất ghê tởm, cô gục đầu xuống giường, nôn thốc nôn tháo.