Cơn buồn ngủ ập đến nhưng Niệm thần thật không muốn ngủ. Trên thực tế, mấy ngày nay cô thường mơ thấy ác mộng nhưng vì không muốn Hoắc Cảnh Sâm lo lắng nên cô không nói ra, chỉ giấu trong lòng thôi. Cảm giác hít thở không thông, như có gì đó đè nặng trên ngực khiến Niệm Thần mở to mắt, tỉnh dậy. Chiếu vào mắt vẫn là màu vàng ấm áp của ngọn đèn treo tường, Niệm Thần có chút hốt hoảng, bởi vì cô chưa phản ứng kịp việc không có Hoắc Cảnh Sâm ngủ chung. Mà bện cạnh, Sở Vận Nhi đang mở to mắt, con ngươi không nhúc nhích nhìn trừng trừng vào Niệm Thần, vẻ mặt cô ta không có chút cảm xúc nào. Niệm Thần khẽ hô lên một tiếng. Mẹ ơi, giữa đêm gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy lại có một đôi mắt nhìn mình chăm chăm, cho dù là ai thì cũng phải kinh hãi, sởn gai ốc cả. Mồ hôi lạnh toát ra, Niệm Thần hít thở sâu, cố bình ổn trái tim đang nhảy loạn vì bị kinh sợ của mình. “Vận Nhi à, hơn nửa đêm rồi sao cô còn chưa ngủ? Cô vẫn còn sợ sao?” Giờ phút này, Niệm Thần cho rằng những biểu hiện không bình thường của Sở Vận Nhi là do ác mộng làm cô ta bị khủng hoảng. Thế nhưng, Sở Vận Nhi cũng không thèm trả lời vấn đề của Niệm Thần, ánh mắt lạnh như băng, khẽ nhíu mày, nháy mắt lại toát ra vẻ cố chấp hỏi: “Cô mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?” Niệm Thần chợt cứng người, đúng là cô gặp ác mộng thật nhưng tại sao Sở Vận Nhi lại hỏi sang chuyện này? Cô thật không hiểu được. Mặc dù Sở Vận Nhi đã thấy cô gặp ác mộng nhưng làm sao cô ta có thể khẳng định đây không phải lần đầu Niệm Thần gặp ác mộng? “Làm sao cô biết?” Sở Vận Nhi có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Niệm Thần, giọng nói cao lên vài phần: “Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô mơ thấy ác mộng bao lâu rồi?” Khẽ giật mình, Niệm Thần theo bản năng trả lời: “Cũng khá lâu rồi.” Quả thật, đã bao nhiêu lâu cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ biết là mỗi lần đều khiến cô khó thở, phải bừng tỉnh dậy. “Anh Hoắc có biết không?” Sở Vận Nhi đổi đề tài, vẫn mang vẻ cố chấp khó hiểu. Niệm Thần gật đầu rồi lại lắc đầu. “Có thể biết hoặc có thể không. Tôi chưa nói với anh ấy.” Sở dĩ Niệm Thần nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm biết vì có một ngày kia, cô vô tình phát hiện Hoắc Cảnh Sâm bí mật liên hệ với một vài bác sĩ tâm lý. Sở Vận Nhi nhắm mắt một lúc, lại mở ra, dường như đang lo lắng chuyện gì đó, giọng nói mang theo ba phần khổ sở bảy phần oán hận: “Vì sao bọn họ lại muốn cô trở nên như vậy? Cô như thế sao có thể sống cùng anh Hoắc cả đời được?” Niệm Thần nghe Sở Vận Nhi nói xong, cảm giác như lọt vào biển sương mù, cái gì với cái gì? Một chữ cô cũng nghe không hiểu. Thế nhưng, giờ phút này vẻ mặt Sở Vận Nhi rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống đang diễn trò, mà chính Sở Vận Nhi cũng không ý thức được sự ghiêm túc của bản thân. Bên trong chuyện này dường như còn có cái gì rất quan trọng mà Niệm Thần không biết. Niệm Thần chỉ có thể bắt được một điểm duy nhất trong lời nói của Sở Vận Nhi: “Vận Nhi, cô nói “bọn họ” là ai vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cô cứ nói rõ ra đi.” Sở Vận Nhi khẽ cười châm chọc, từ vẻ khổ sở dần chuyển thành cứng rắn, ngay cả cô ta cũng không hẳn là hiểu rõ hết mọi chuyện. “Cô muốn biết thật sao?” Niệm Thần không chút do dự gật gật đầu: “Tôi thật sự muốn biết. Cho nên nếu cô biết bất cứ chuyện gì, cho dù là “chuyện tốt” của Cảnh Sâm xin cô cứ nói ra.” “Cho dù sau khi cô biết mọi chuyện, cuộc sống hạnh phúc của cô sẽ sụp đổ, kể cả tư cách ở cạnh anh Hoắc cô cũng không còn hoặc thậm chí ngay cả đứa nhỏ cô đang mang trong bụng cũng không thể giữ... Như vậy, cô còn nguyện ý muốn biết hay không?” Đây chắc chắn không phải là chiêu trò của Sở Vận Nhi, vẻ mặt cô ta thật nghiêm túc, điều này khiến Niệm Thần lưu tâm. Cuộc sống hạnh phúc sẽ tan vỡ, Niệm Thần phải gánh chịu chuyện này nếu muốn biết? Niệm Thần nhẹ áp tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, nếu hậu quả thật nghiêm trọng như vậy, Niệm Thần không thể không do dự. “Cô đang do dự? Tôi có thể hiểu được cảm giác của cô. Như vầy đi, chiều ngày mai, tôi đợi cô ở nhà, nếu cô muốn biết thì đến tìm tôi, nếu cô không muốn biết... xem như nãy giờ tôi chưa từng nói gì với cô đi. Nhưng mà, Mộ Niệm Thần, tôi cho cô biết, những người đó lòng dạ khó lường, cô không đủ khả năng đối phó với họ đâu.” “Còn nữa, chuyện tôi nói với cô nãy giờ, không cần để anh Hoắc biết. Tôi bảo đảm, sau khi biết chuyện chính cô cũng không muốn để anh Hoắc biết đâu. Chỉ là, tôi phải phòng ngừa trước thôi.” “Thật ra, tôi cũng không muốn gây tổn thương tình cảm giữa cô và anh Hoắc. Thế nhưng, người đó đã nói, trừ phi tôi không muốn giữ lại con của mình, nếu không tôi phải đóng vai ác thôi. Người đó muốn anh Hoắc về sau phải chịu đau khổ, chẳng qua tôi chỉ đem những đau khổ đó ném sang người cô thôi.” “Niệm Thần à, cô cũng đừng trách tôi ích kỷ. Tôi đối với anh Hoắc không hề có tình ý gì, tôi giúp anh ấy cũng không vì điều gì cả, so với bất kỳ ai tôi thật hy vọng anh ấy luôn được tốt đẹp. Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không thể cùng anh ấy bên nhau trọn đời được đâu.” Đang nói chuyện, Sở Vận Nhi chợt ngừng lại, khẽ xoay chuyển thân thể rồi nằm cách Niệm Thần một khoảng, cũng không nói thêm câu nào nữa. Niệm Thần liền trợn mắt, há mồm. Dường như nghĩ ra điều gì trong lời nói của Sở Vận Nhi bèn ngồi dậy. Đêm cô tịch, Niệm Thần không buồn ngủ chút nào, hai tay khẽ đặt lên bụng, cô thở dài, cảm thấy bản thân như đang đứng trước vực thẳm sâu không thấy đáy. Sai một bước chính là ngã vào vực sâu vạn trượng! Lại nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm, nếu quả thật đúng theo lời Sở Vận Nhi nói thì... Cô cảm thấy bản thân thật bất lực.