“Cảnh Sâm, ông nội đã từng nói với em về chuyện của anh và Sở Vận Nhi. Em nghĩ cô ấy đã từng có ơn với anh, em cũng không muốn anh khó xử, chỉ là thêm một người ở cùng chúng ta thôi, có cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất chứ. Em không muốn nói nhiều nữa, em chỉ muốn giúp anh một số chuyện trong khả năng của mình thôi.” Cô kể lại chi tiết. Không hiểu vì sao, trong lòng cô luôn ẩn ẩn một sự bất an. Hoắc Cảnh Sâm khẽ thở dài, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Niệm Thần, mặc dù ở cùng nhà nhưng em đừng quá thân thiết với Sở Vận Nhi. Cô ta đã không còn là Sở Vận Nhi đơn thuần như trước đây nữa đâu.” _________________________________ Sở Vận Nhi xem như chính thức được ở lại biệt thự. Thời gian hai tháng thoáng cái đã trôi qua, mặc dù ở cùng một nhà nhưng cơ hội để hai người gặp mặt không nhiều vì Hoắc Cảnh Sâm kiên quyết muốn Niệm Thần đến công ty làm cùng anh. Trước đây, khi Niệm Thần giữ chức vụ này, cô làm khá tốt, huống chi bây giờ còn có Hoắc Cảnh sâm che chở, công việc đến tay Niệm Thần vừa ít lại vừa đơn giản. Trong hai tháng này, Niệm Thần cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm luôn cẩn thận, cố ý tránh cho cô và Sở Vận Nhi đụng mặt, mà những người chăm sóc Sở Vận Nhi cũng đã đến biệt thự ở. Mà Hoắc Cảnh sâm từ sớm đã mang cô ra ngoài, đến tối khi trở về biệt thự thì mọi người cũng đã đi ngủ. Được rồi, trong hai tháng này nếu có chuyện để người ta lo lắng thì chỉ là chuyện Hoắc Lạc Khắc bị bệnh phải nhập viện thôi. Về phần hôn lễ đã định trước là một tháng sau nhưng vì chuyện này Niệm Thần chủ động lùi lại một chút. Hai người cũng không thể mang bộ dáng mặt ủ mày chau lên lễ đường hôn lễ đi. Hôn lễ liền lùi lại hai tháng, thân thể Hoắc Lạc Khắc cũng dần hồi phục, khỏe mạnh. Trên cơ bản, hôn lễ chuẩn bị cho một tháng sau cũng đã hoàn tất, mọi thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong. Thật ra, đối với Niệm Thần mà nói, từ khi Hoắc Cảnh Sâm đưa cô đến Cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn thì quan hệ hai người đã được xác định là vợ chồng rồi, Hoắc Cảnh sâm có muốn trốn cũng không được. Cuộc sống thật ngọt ngào, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy xoay quanh anh bây giờ là sự ấm áp do người phụ nữ nhỏ bé này mang lại. Cô chính là sinh mệnh bên trong anh, nếu thiếu mất thì anh sẽ thật trống rỗng. ______________________________ Chủ nhật, hai người làm tổ trong văn phòng tổng giám đốc, Niệm Thần đem sô pha chuyển đến cửa sổ sát sàn nhà. Lúc này, ánh nắng ấp áp rọi vào, Niệm Thần nằm phơi nắng cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái không ít đâu. Bây giờ đã là tháng hai, thời tiết như trước vẫn rất lạnh, mà Niệm Thần vừa khéo lại đặt biệt sợ lạnh, vì thế cô liền làm tổ trong lòng Hoắc Cảnh Sâm nằm phơi nắng. Cũng chẳng quản anh nghĩ thế nào, chỉ cần cô thấy thoải mái là được. Nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm cũng không để Niệm Thần một mình thoải mái, đúng lúc Niệm Thần không biết sống chết trêu chọc, sau cùng bị Hoắc Cảnh Sâm đặt dưới thân nhẹ giày vò. Gần đây, câu nói cửa miệng của Hoắc Cảnh Sâm với Niệm Thần là “sinh cho anh một đứa con gái nha.” Kỳ thật, do người bạn nhỏ Nhan Noãn Noãn thường hay quấy nhiễu, càng ngày Hoắc Cảnh Sâm càng thấy, sinh con gái mới là đúng lý hợp tình. Có con trai chỉ toàn gây phiền toái, có con gái chính là để mình cưng chìu. Nhưng mà, Mộ tiểu thư ngoài sợ lạnh thì chuyện sợ nhất chính là sợ đau. Đã trải qua một lần sinh con, cô không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu. Vì thế mỗi lần Hoắc Cảnh Sâm đề cập đến chuyện này, Mộ tiểu thư liền trợn trắng mắt “anh muốn thì đi tìm người khác mà sinh”. Thực tế trong đầu cô lại nghĩ: Anh mà dám tìm người khác sinh đứa nhỏ, em không để anh yêu đâu. Được rồi, mỗi khi Mộ tiểu thư vừa nói vậy xong, Hoắc Cảnh Sâm liền nổi giận: Người này lại dám tùy tiện ném anh cho người khác, thật không thể tha thứ! Kế tiếp, chính là một hồi vận động thể lực trừng phạt, mãi cho đến khi ai đó hết sức xin tha mới thôi. Mộ tiểu thư không tình nguyện nói “Được rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Chính là, một cái thuận theo tự nhiên này liền thành có thật. Một ngày kia, Mộ tiểu thư phát hiện nguyệt sự đã hai tháng không xuất hiện, mắt trợn trắng, liếc bụng mình liền khóc nháo đi tìm Hoắc Cảnh Sâm. Hoắc Cảnh Sâm thật không biết xấu hổ, mừng như điên ôm chầm lấy Niệm Thần, chẳng có tí xíu nào là muốn an ủi ai kia. Câu hỏi đầu tiên anh mở miệng là “con trai hay con gái hả em?” Thế mới nói, Hoắc Cảnh Sâm muốn có con gái, muốn đến điên luôn rồi! Hừm, nếu không phải đang bị Hoắc Cảnh Sâm giữ chặt, Mộ tiểu thư thật muốn bỏ nhà đi ngay. Niệm Thần thở hổn hển, đá cho ai kia một cái “Buông tay, còn ôm chặt như vậy làm tổn thương con gái anh thì biết làm sao hả?” Hoắc Cảnh Sâm thức thời buông Mộ tiểu thư xuống nhưng lại nắm lấy cánh tay cô, bộ dạng lấy lòng: “Em yên tâm. Về sau có con gái rồi thì anh vẫn cưng chìu em nhất mà.” Những lời này vừa nghe là biết để dụ dỗ rồi, nhưng trong lòng Mộ tiểu thư vẫn thấy rất ngọt ngào. Được rồi, mỗi lần đứng trước Hoắc Cảnh Sâm, Mộ tiểu thư luôn không giữ được lập trường mà. Lúc này, Mộ tiểu thư đang cầm ly sữa, nằm phơi nắng, thoáng nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm đang chăm chú làm việc, cảm giác thật là hài lòng. Đối với Niệm thần cuộc sống như vậy đã đủ viên mãn rồi. Bởi vì Niệm Thần mang thai, mặc dù là chủ nhật Hoắc Cảnh Sâm vẫn đến công ty làm việc. Nguyên nhân là vì Hoắc Cảnh Sâm từng nói, sau hôn lễ muốn nghỉ ngơi một thời gian dài. Chuyện này lại đợi đến khi Mộ tiểu thư sinh đứa nhỏ mới nói sau. Cho nên trước mắt mới có một màn ai kia bận rộn như vậy.