Niệm Thần cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cô cũng xác định được một việc. Ít nhất cô có thể khẳng định Lục Hựu Hi đã lừa cô, những ngày này Hoắc Cảnh Sâm không có ở cùng với Sở Vận Nhi. Niệm Thần câu môi cười cười, dáng vẻ lười biếng làm tổ trên ghế sô pha mang theo vài phần đắc ý. Trên đỉnh đầu, chiếc đèn thủy tinh lớn chiếu ánh sáng xuống, thoạt nhìn qua cả người cô toát lên vẻ ung dung, đẹp đẽ, quý phái, quả thật là đối lập với Sở Vận Nhi một thân chật vật kia. “Ừm, cô không cần phải giải thích với tôi những chuyện này. Tôi biết đứa bé này không liên quan đến Cảnh Sâm.” Mộ tiểu thư luôn như thế, có bản lĩnh xoay chuyển mọi tình thế, giống như trước mắt, Sở Vận Nhi có khiêu khích, bày ra bộ dạng vô tội hoặc như thế nào đi nữa, tóm lại, Mộ tiểu thư gặp chuyện không rối loạn, chỉ nói mấy câu ngắn gọn, cũng đủ nói lên cô đã nhìn thấu cái bẫy này của cô ta. Chẳng phải khi viết phim truyền hình cũng có những tình tiết như vậy? Thế nhưng mọi người cũng không phải là trẻ con, ai cũng hiểu rõ lúc này không phải đang diễn loại kịch thần tượng với tình tiết cẩu huyết mà chính là đang thể hiện sự đố kỵ rõ ràng của cô ta. Mặc dù, lúc đầu khi Mộ tiểu thư thấy cô ta đột nhiên xuất hiện cũng có vài phần kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, cô còn chưa đánh mất lý trí đâu. Chẳng qua, vừa nghe được những lời này Hoắc Cảnh Sâm âm thầm thở dài nhẹ nhõm, vừa vặn Niệm Thần liền khinh thường trừng mắt liếc anh một cái. Lúc này, anh cảm nhận thật sâu sắc cái gọi là lời nói và hành động của phụ nữ luôn không đồng nhất, cô chắc chắn sẽ tính sổ với anh sau. Mắt thấy Niệm Thần không rơi vào bẫy, Sở Vận Nhi bực bội bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng chỉ được một lúc lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm: “Anh Hoắc à, có thể cho Vận Nhi ở cùng hai người được không? Vận Nhi cam đoan sẽ không đem phiền phức đến cho hai người, chỉ cần cho tôi một căn phòng là đủ rồi.” Lời vừa thốt ra, chính là chỉ rõ, đây mới là mục đích cuối cùng của việc Sở Vận Nhi đến đây lần này. Đã đứng trong tiết trời rét lạnh, nhiệt độ thấp thật lâu như vậy, giờ là lúc cô ta sử dụng thủ đoạn khổ nhục kế này, chí ít Sở Vận Nhi hiểu rõ, Hoắc Cảnh Sâm đối với cô ta ít nhiều vẫn còn đồng cảm đi. Trong vô thức, Niệm Thần nhớ tới trước đây khá lâu đã gặp Hoắc Lạc Khắc một lần, quả thật Hoắc Cảnh Sâm nợ Sở Vận Nhi. Hoắc Cảnh Sâm nhíu chặt mày, ánh mắt thâm sâu nhìn Sở Vận Nhi: “Vú Vương và những người khác không chăm sóc cô tốt sao? Họ không đưa cô đi bác sĩ khám sao?” Thực ra, Hoắc Cảnh Sâm đã cho người trông nom Sở Vận Nhi, nếu cô ta thật sự không khỏe thì chẳng cần cô ta phải đích thân đến nói, những người anh sắp xếp bên cạnh cô ta đều là người chuyên nghiệp cả. Trong thoáng chốc, Sở Vận Nhi nước mắt tràn mi, con ngươi thoáng hiện tia sợ hãi, dường như nghĩ đến chuyện gì thật đáng sợ, bàn tay để trước bụng vô thức nắm chặt lại, khóc không thành tiếng. Qua một lúc, rốt cục cũng nghẹn ngào mở miệng: “Đã rất lâu rồi….. Trong giấc mơ, chuyện tôi không muốn nhớ, cứ một lần lại một lần mơ thấy người đó cưỡng ép tôi… Anh Hoắc…. Xin anh, cầu xin anh đừng đuổi tôi đi được không? Một mình tôi thực sự … thực sự rất sợ hãi… Nhưng mà… nhưng mà ngoài anh ra, tôi thật không biết kể chuyện này với ai…” Cô ta cúi đầu nức nở, nước mắt rơi xuống quần áo thấm ướt một mảng lớn. Chẳng qua là ý tứ trong lời nói kia làm cho Niệm Thần có chút mơ hồ. Hoắc Cảnh Sâm sâu kín thở dài một hơi. Quả thật, tình cảnh lúc này của Sở Vận Nhi cũng có liên quan rất lớn với anh. Chỉ là, trách nhiệm thì trách nhiệm, đồng cảm thì đồng cảm nhưng trên nguyên tắc, chuyện nào ra chuyện đó. “Vận Nhi, tôi nghĩ lúc trước chúng ta đã nói chuyện với nhau rất rõ ràng rồi.” Vẻ mặt của anh vẫn luôn thờ ơ, trên mặt chưa từng xuất hiện biểu cảm khác. Thế nên, khi Niệm Thần nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn không nhìn ra Hoắc Cảnh Sâm đang nghĩ gì. Khi anh vừa dứt lời, Sở Vận Nhi khóc càng thê thảm hơn: “Anh Hoắc… Vì sao chỉ một yêu cầu nhỏ này anh cũng không đồng ý? Đứa nhỏ trong bụng tôi đã hơn sáu tháng, chỉ cần bốn tháng…. Bốn tháng là đủ rồi, anh cho tôi ở đây đi. Sau khi sinh đứa nhỏ tôi liền chuyển ra ngoài được không…. Tôi thực sự rất sợ, nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì…. Có khả năng …. Có khả năng tôi sẽ không thể làm mẹ được nữa.” Niệm Thần cảm thấy như đang lạc vào sương mù, liền ngồi dậy. Cô thật muốn hỏi Hoắc Cảnh Sâm và Sở Vận Nhi bên kia đang nói những đoạn chuyện này, chuyện nọ là sao? Cô càng nghe lại càng chẳng hiểu gì cả. Chính là, dù không hiểu Sở Vận Nhi nói gì nhưng mấy câu nói đứt quãng kia lọt vào tai cô lại để lại chút xúc động. Cô cũng đã làm mẹ, đứa nhỏ trong bụng đối với người mẹ có bao nhiêu quan trọng, hơn ai hết cô hiểu rõ nhất. Bất giác ánh mắt cô rơi xuống bụng Sở Vận Nhi. Mặc dù bình thường cô cũng không ưa gì cái cô Sở Vận Nhi này, nhưng đáy lòng không tự chủ sinh ra chút cảm thông. Trời sinh phụ nữ đều có bản năng của người mẹ, cho dù là ai cũng sẽ dễ dàng bị kích phát. Mà Sở Vận Nhi trong lời nói từng chữ từng chữ đều như gõ vào tâm Hoắc Cảnh Sâm. Cô ta khẽ nghiêng đầu liếc mắt một cái xem biểu hiện của Niệm Thần, mặc dù vẫn trầm mặc không nói nhưng trong đáy mắt lại mang theo một tia đắc ý rõ rệt. Không có khả năng không lay chuyển được. Tình cảnh của Sở Vận Nhi đối với Hoắc Cảnh Sâm mà nói, chính là một điều ngoài ý muốn trong đời anh. Tựa như, nó đã ăn sâu bén rễ vào đời anh, không thể nào dứt khỏi cô ta được. Thế nhưng, Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ bị dao động một chút chứ không phải hoàn toàn bị lung lay. Với anh, Niệm Thần luôn là người quan trọng nhất, những thứ khác không thể so sánh. Dù là bất cứ chuyện gì, anh vẫn muốn để Niệm Thần lựa chọn và anh tôn trọng sự lựa chọn đó. Niệm Thần theo bản năng nhíu mày. Này này, đây là lần đầu tiên cô xem Hoắc Cảnh Sâm diễn kịch, bây giờ đến đoạn kịch tính nhất thì anh lại ném chuyện này sang cho cô giải quyết là sao chứ?