Trên thế giới này có một loại người, khí thế trời sinh rất ư là mạnh mẽ, khuôn mặt không biến sắc nhưng lại có thể ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của bạn, người đàn ông như vậy, nếu đã yêu, kết cục của cuộc đời này nhất định là trầm luân, không thể tiếp tục yêu bất kỳ một người đàn ông nào khác trên thế gian này nữa. Cô yêu anh, cũng bắt đầu từ hận thù. --- ----- Dưới ánh đèn flash, cô tô trét thật nhiều son phấn, là nữ thần trong lòng tất cả những người đàn ông. Trước mặt người nhà, cô bình tĩnh khéo léo, nhưng vĩnh viễn không thoát khỏi tai tiếng đứa trẻ hư hỏng. Bảy tuổi, tự tay châm đuốc thiêu chết người anh cùng cha khác mẹ lớn hơn tám tuổi so với cô. Mười hai tuổi, một cước đạp hư cái thai trong bụng mẹ ghẻ. Mười tám tuổi, hại chết người chị sinh đôi của mình. ……… Đã mười ba năm, cô không tài nào chấm dứt được cơn ác mộng đó, chỉ là không ngờ có một ngày cơn ác mộng đó cũng phủ xuống trên người cô, lửa lớn hừng hực, cũng đốt đi một thân kiêu ngạo của cô: “Hoắc Thiển Hạ, đây chính là trả thù cho người anh trai đã bị cô thiêu chết.” Trong giọng nói chát chúa đầy vẻ khinh miệt chế giễu của người tanhg cuộc. Thường gặp những ác mộng như thế, từ ba tháng trước, cô còn gặp được đủ loại đả kích không thể chịu đựng nổi nữa kìa. Anh trai? Cô thấp giọng nỉ non, lại không biết có một ngày ba chữ Hoắc Dư Tước sẽ biến thành tín ngưỡng trong lòng của cô, ngay cả chính bản thân cô cũng chỉ có thể ngưỡng mộ. --- ----- Sau mười ba năm lại có thể gặp mặt, anh là vị cứu tinh của cả gia tộc Hoắc thị, mà cô lại trở thành thiên kim của gia tộc bị người đời quên lãng. “Thiển Hạ, đây chính là trả giá cho việc mày thiêu chết anh trai của mày.” Lại vẫn là câu nói này, nhưng khác là người trỉ trích lần này đổi thành cha cô. Cô nghiêng đầu, trước mắt cô là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai hào hao phong nhã, nhưng rồi đột nhiên như nhớ đến một cái gì đó, từ trong bao thuốc lá, cô rút ra một điếu, châm lửa, đốt thuốc: “À, đó là lễ ra mắt, để tránh tên khốn đó trở thành tai tiếng con riêng nhà giàu nào đó.” Mặt mũi Hoắc Lạc trắng bệch, nghe nói từ sau hôm đó, Hoắc Thiển Hạ – thiên kim Hoắc thị, lại có thêm một biệt danh mới, sát thủ máu lạnh, nghe nói từ sau hôm đó trong giới nhà giàu lại điên cuồng thịnh hành cái khoản ‘máu lạnh’ này, dĩ nhiên tất cả đều là ‘nghe nói’. Hoắc Thiển Hạ nhớ rõ, khi cha của cô hất rượu đỏ vào người cô, đã có một người đàn ông đã hoàn toàn hứng chịu thay cô, một thân ướt rượu nhưng vẫn không thấy chút nào nhếch nhác, trong giọng nói không có một tia vô lễ: “Em ấy là con gái mà người đã nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua, còn tôi chỉ là một người xa lạ mới chỉ vài lần gặp mặt người, không đáng giá như vậy đâu.” Dưới ánh đèn sân khấu, cô có thể là một tiểu yêu tinh xinh đẹp đến chói mắt, cũng chỉ có anh mới dung túng yêu thương người phụ nữ nhỏ bé này. Cô là một đứa bé rất cần được yêu thương của người, trong mắt của anh, cô cũng chỉ như một đứa trẻ, nhưng lại có vài phần không biết được rằng, một ngày nào đó tiểu mỹ nhân lại dành trái tim cho anh, yêu quá mức sâu đậm, cô là cái túi nặng nề bám trên lưng của anh, khiến anh không gượng dậy nổi. Vào một đêm, cô đứng bên bờ sông: “Hoắc Dư Tước, em không muốn anh làm anh trai của em, nhưng lại biết mình không đủ tư cách muốn một người đàn ông như anh.” Mà anh vẫn tỉnh táo như cũ, muốn cùng chiến đấu với cô: “Vậy chúng ta cùng chết có được không?” Đươc không? Anh biết rõ, cho dù lấy tính mạng của chính cô thì cô cũng không cho phép một chút tổn thương nào đụng đến anh. Anh không sợ chết, nhưng đáng sợ chính là sợ nhìn thấy em tuyệt vọng vì nhìn thấu cái thế giới này rồi mới muốn cùng chết với anh [Hoắc Dư Tước]. +++++++++ “Anh, chúng ta cứ sống cả đời như vậy có được không, anh sẽ không lấy ai ngoài em.” Cô đã từng khao khát như vậy, nhưng chỉ hai ngày sau lại tự tay đẩy anh cho người phụ nữ khác. “Anh, anh phải hạnh phúc, nhất định phải sống hạnh phúc.” Cô đương nhiên sẽ không vắng mặt trong ngày hôn lễ của anh, nhưng, cuối cùng lại là người phụ nữ khác sẽ đi đến cuối đời cùng với anh. Hôm đó trời phủ tuyết trắng xóa, cũng chính như thương cảm cho kết thúc sinh mạng của cô, trên quảng trường, tân lang tân nương xứng đôi hạnh phúc, và khóe miệng của cô mỉm cười. Đêm hôm ấy, nhà chính của họ Hoắc nổi lửa khắp nơi, nghiêm trọng nhất chính là phòng của con gái lớn họ Hoắc, trong một đêm, một cô gái đang nói cười tự nhiên hóa thành một phiến tro bụi. Vui vẻ hạnh phúc thoáng qua, tất cả đều đổ lỗi cho lý trí, anh đứng một mình trước mộ bia. “Thiển Hạ, đây có phải là sự giải thoát của em phải không?” Anh đã nhìn thấy hàng triệu người, giống như tóc em, giống như mắt em, nhưng cuối cùng đều không phải khuôn mặt của em. [Hoắc Dư Tước]