Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 208
Sợ mất đi cô, cái này có phải gọi là lo được lo mất hay không, anh mới biết cũng có một ngày cái cảm giác đau lòng này lại có thể rơi xuống trên người anh.
Muốn tránh cũng không được, vậy nếu đây là ông trời tác thành mối nhân duyên này, anh không thể phản đối được, chỉ có thể chấp nhận cô, bảo vệ cô, anh cởi bỏ dây nịt an toàn, khi vừa trồi lên mặt biển, anh mới phát hiện, xung quanh là đại dương mênh mông, anh trôi dạt khá xa so với bờ biển.
Đến khi anh bơi gần tới bờ biển, từ xa đã nhìn thấy Niệm
Thần đang giãy giụa ngụp lặn trong nước biển, hình như càng ngày càng tiến sâu vào lòng biển, rõ ràng là đã chới với một thời gian khá lâu rồi, nên dáng vẻ kia hình như sắp bị ngất.
Lúc đó tim anh như muốn vỡ vụn, ngay một khắc kia, cũng chỉ xảy ra chớp nhoáng, anh dùng hết sức còn lại trong cơ thể, lao thật nhanh về phía Niệm Thần.
Nhưng nước biển dập dềnh lên xuống, khiến cho tốc độ bơi của anh bị chậm hẳn, khi bơi đến bên cạnh cô, cả người Niệm Thần đang thoi thóp, chỉ còn xót lại một hơi thở mỏng manh.
Kéo cô cùng bơi lên bờ, Hoắc Cảnh Sâm nhanh chóng làm một số sơ cấp cứu căn bản, anh đã được học từ nhỏ những phương pháp tự cứu lấy mình trong mọi tình huống, kể cả tình huống tồi tệ nhất, cho nên lúc này nên sử dụng biện pháp cấp cứu nào là tốt nhất, anh đương nhiên rất thành thạo.
Đến khi Niệm Thần phun ra một ngụm nước kia, cả người đang chỉ còn một hơi thở nay đã tỉnh táo hơn một chút, ngay lúc đó, xe của mấy người Vivi chạy tới.
Hoắc Cảnh Sâm ôm Niệm Thần lên một chiếc xe trong số đó, dùng tốc độ tối đa chạy như bão tố ập tới vậy.
Đại khái là Vivi cùng với mấy người cấp dưới của Hoắc Cảnh Sâm đã nhìn thấy thời điểm nhếch nhác nhất của anh, toàn thân ướt sũng, sợi tóc dính loạn trên mặt, nhưng anh lại chỉ chú ý tới tình trạng mạnh khỏe của cô gái trong lòng mình.
--- ------
Vừa mới trải qua tình huống đối mặt với tử thần, ngay lúc này dù lỗ mũi vẫn đang hít thở không khí trong lành, anh vẫn đều cảm thấy vô cùng trân quý, Hoắc Cảnh Sâm vuốt ve chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay giữa của Niệm Thần.
Nhưng thời điểm này anh vẫn còn đang suy nghĩ đến một số chuyện, mày nhíu lại, nhét tay cô vào trong chăn, rồi sau đó cẩn thận đặt cô nằm ổn định lại trên giường, lúc này anh mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh, mấy người ViVi cũng đang ở đấy, khi đó, nét mặt của
Hoắc Cảnh Sâm là một tầng băng mỏng, ngay lập tức khiến cho mấy người đang ngồi đó, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi cũng không dám lên tiếng nói gì, theo kinh nghiệm của bọn họ, lúc này nên biết điều ngậm miệng lại, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành vật khai đao của anh.
“Vậy kế hoạch lần này của chúng ta, đã hoàn toàn bị rối loạn bởi cái tên Lục Hựu Hi kia sao?”
Hoắc Cảnh Sâm tùy ý ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh bàn, dáng vẻ lười biếng, bởi vì tóc bị ngâm trong nước biển, dù lúc này đã không còn ẩm ướt như lúc nãy, nhưng cũng vẫn còn một chút xơ xác, anh đốt một điếu thuốc, đến khi khói thuốc tràn ngập quanh anh, giọng nói của anh mới khàn khàn vang lên.
“Theo lý thuyết thì đúng là như vậy.”
Vai của Tả Chi Nhất nhún nhún, người tựa vào trên tường, do ngồi khuất một bên đèn, nên một gò má của anh ta chìm trong bóng tối, càng nhìn càng thấy sự trầm ổn hơn mấy phần so với trong quá khứ.
Trên thực tế, dù cho có cẩn thận cách mấy thì cũng có sự sơ xót, bọn họ đã tính sai một chuyện, Lục Hựu Hi đột nhiên xuất hiện chính là muốn bắt Niệm Thần.
Theo lý thuyết thì chuyện lần này thất bại là do Lục Hựu Hi, nhưng trong lòng mọi người ít nhiều đều hiểu rõ, Hoắc Cảnh Sâm buông tha cho kế hoạch lần này, là bởi vì Niệm Thần đang gặp nguy hiểm!
Vốn dĩ dựa vào cái chết của Cố San San, Hoắc Cảnh Sâm liền tương kế tựu kế bước vào cục cảnh sát, thậm chí bản thân bị chỉ điểm một số tình huống tồi tệ, lúc đó anh cũng không bước ra, vì tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Trong kế hoạch, nhất định phải tung ra tất cả mọi chuyện như thế, cho nên mấy ngày nay bọn họ đều đang đợi bắt người kia, Hồng
Thương.
Nhưng ngay tại bước cuối cùng này, chính là lúc Hồng Thương buộc phải xuất hiện, Lục Hựu Hi lại đánh đổ hết thảy!
“Cũng không phải hoàn toàn không thu được lợi gì, ít nhất thì chúng ta biết
Lục Hựu Hi có quan hệ với Hồng Thương, hoặc hắn ta biết nơi ở hiện nay của Hồng Thương, dùng thân phận gì để qua mặt mọi người!”
Lục Phi Ly đứng một bên, hai bàn tay đặt trong túi quần, đã im lặng một lúc lâu, giờ mới lên tiếng, Lục Hựu Hi đã có hành động cụ thể, đương nhiên không sợ sẽ không tìm được đầu mối.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn dựa vào ghế, xung quanh anh đã tràn ngập khói thuốc, trong đôi mắt giống như không nhìn cụ thể vào chỗ nào vậy, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lại im lặng, Mạc Tĩnh Đông do dự một chút rồi cũng mở miệng, có lời muốn nói từ lâu, nếu lúc này còn không lên tiếng thì sợ sau này chắc chắn khó tìm cơ hội để nhắc lại.
“Cảnh Sâm, tôi biết lời này không nên nói, nhưng kỳ thật, anh và tôi đều hiểu rõ, về người phụ nữ Mộ Niệm Thần này của anh, tạm thời không thích hợp theo bên người của anh, anh đã động tình rồi, anh không thể phủ nhận điều này được, đây là tối kỵ với bọn người chúng ta.”
Một câu đã vạch trần sự thật, thật ra từ rất lâu rồi, Mạc Tĩnh Đông luôn là người gánh vác trách nhiệm này, nhưng tất cả mọi người ở đây đều đang hít hơi lạnh, Mạc Tĩnh Đông vẫn im lặng nhìn Hoắc Cảnh Sâm, rồi lại nói tiếp:
“Chẳng bằng cứ đưa cô ta đi đâu đó, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều êm đẹp, lúc đó lại đón cô ta trở về, Cảnh Sâm, anh hiểu rõ hơn tất cả mọi người, làm như vậy thì tốt cho tất cả chúng ta.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, khi đó, Hoắc
Cảnh Sâm cũng vừa hút xong một điếu thuốc, trong nháy mắt một cú ném mạnh, cái tàn còn dư chút đốm màu cam cam đáp vòng cung hoàn mỹ vào thùng rác, anh đứng dậy, thở dài, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mạc Tĩnh Đông:
“Tĩnh Đông, đó cũng không phải là phương pháp tốt nhất, anh có thể không biết rõ, bởi vì cô ấy là Mộ Niệm Thần.”
Bởi vì là Mộ Niệm Thần, anh cũng thật sự rất sợ thời gian đưa cô rời khỏi xa anh, cô vẫn có thể sống rất tốt, thậm chí còn có thể quên mất anh, đây cũng là điều mà anh không tự tin nhất.
Nhưng trên thực tế, đối với tình yêu, khoảng cách không thể đo lượng được có yêu hay không yêu, chỉ có thể xác định khi kéo xa khoảng cách ra, có lúc sẽ thật sự hối hận vì sao lại ngu ngốc dùng phương pháp này để kiểm tra tình cảm của đối phương.
Nếu đã yêu, phải lựa chọn tin tưởng nhau, ít nhất, Hoắc Cảnh Sâm biết tâm ý của Niệm Thần, cô muốn mọi chuyện hay mọi thời điểm đều có thể sánh vai cùng anh, như vậy thì anh cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Ít nhất là có đưa Niệm Thần đi hay không, thì anh cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của Niệm Thần, nếu như cô đồng ý tránh xa tình huống dơ bẩn trước mắt, tạm thời đến nơi an toàn mà rời xa anh, anh đương nhiên chấp nhận đưa cô đi, khiến cho cô phải lâm vào tình trạng nguy hiểm, anh cũng không chấp nhận được.
Nhưng đó là Mộ
Niệm Thần, anh biết nếu đưa cô đi, sẽ chỉ càng đẩy cô càng xa khỏi người mình, cô sẽ đi thật xa, càng ngày càng xa, theo thời gian sẽ quên anh.
Mộ Niệm Thần, vĩnh viễn đều muốn được kề vai chiến đấu với anh, dù khó khăn, ít nhất thì hai người cũng tranh thủ được ở bên nhau.
Một người bị đẩy ra ngoài, sẽ càng khó chịu hơn so với người ta tình nguyện chết.
Gặp phải tình huống này, nếu là anh, anh cũng không thể buông bỏ được, không thể chấp nhận bị gạt ra.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
134 chương
276 chương
10 chương
6 chương
69 chương