“Mộ Niệm Thần, còn mười phút nữa, cô đoán xem ngày mai báo chí sẽ đưa tin như thế nào? Chết vì tình? Hay là vợ chưa cưới của Hoắc Cảnh Sâm hồng hạnh xuất tường?” Lúc này, nơi khóe miệng của Lục Hựu Hi nở nụ cười thật khiến người ta chói mắt, nhưng thái độ yên lặng và bình tĩnh của hắn lại giống như không liên quan đến việc đang phải đối mặt cái chết vậy. Xe vẫn chạy với tốc độ không giảm, cả người Niệm Thần dựa vào cửa sổ xe, cô cẩn thận quan sát phong cảnh bên đường nhằm xác định hướng đi, mới phát hiện căn bản là hắn ta không nói dối, thật sự là con đường hướng ra bờ biển. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc mà lỗ mũi của Niệm Thần đã ngửi được mùi vị tanh nồng của gió biển, bất chợt đầu cô ngẩng lên, nhìn xuyên qua kiếng cửa sổ xe, cô thấy một màu xanh bao la của biển, dù cho bên ngoài đang tràn ngập ánh nắng rực rỡ, nhưng đáy lòng của cô vẫn là một mảnh băng lạnh lẽo. Căn bản là người đàn ông này bị biến thái rồi, phía trước chỉ có một con đường dẫn đến cái chết, nhưng hắn ta vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh và ung dung như vậy, gần như điên cuồng khăng khăng đòi bước đi trên con đường vậy, nhưng Hoắc Cảnh Sâm thì đang ở nơi nào chứ? “Cô thật muốn biết nguyên nhân tại sao chứ gì?” Lúc nói ra những lời này thì vẻ mặt của hắn ta vẫn tràn đầy tự tin như cũ, ngón tau gõ gõ theo một nhịp nào đó vào tay lái xe. Rồi đầu Niệm Thần cũng nghiêng nghiêng nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn. Vậy mà ngay sau đó, một tiếng thắng xe vang dội vọng đến chân trời, lồng ngực của Niệm Thần lại dâng lên cảm giác buồn nôn, nhưng cũng rất cố gắng đè xuống, một cánh tay tuyệt vọng níu lấy vạt áo đằng trước của hắn ta: “Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là tại vì sao? Tại sao tôi lại phải gánh chịu hết lần này đến lần khác của những trò đùa này, tôi cũng chỉ vì yêu Hoắc Cảnh Sâm, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày với anh ấy thôi mà, nhưng đến cuối cùng thì vì sao anh không chịu buông tha cho tôi chứ?” Cô đã chịu hết nổi người đàn ông này rồi, tại sao lại lấy mạng sống của cô ra để làm trò tiêu khiển chứ? “Cô muốn biết nguyên nhân chứ gì, tại sao cô không đi hỏi người đàn ông kia đi, hắn cũng biết đó, còn bây giờ, xuống xe!” Lúc này Niệm Thần mới chú ý, tiếng thắng xe vừa nãy không chỉ của riêng một mình chiếc xe của Lục Hựu Hi không, tiếng khác nữa là xe của Hoắc Cảnh Sâm, và hiện tại anh đang đứng trước đầu xe của mình, mà cách chưa tới ba mét phía sau anh lại chính là mặt biển xanh thẳm, nếu như không phải có sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Cảnh Sâm, cô chắc chắn đã lao vào mặt biển yên bình kia rồi. Chiếc Lamborghini màu xanh ngọc vẫn đứng yên một chỗ không hề có ý nhường đường, đáng tiếc là Niệm Thần không biết từ nào mà anh đã xuất hiện ở chỗ này, nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút dao động, giống như vừa đi dạo một vòng qua quỷ môn quan vậy, cho nên có một cảm xúc nào đó mãi khắc vào trong lòng cô, mối quan hệ giữa cô và Hoắc Cảnh Sâm, cho dù đã sống cùng với nhau, nhưng rốt cuộc thì điều gì mới có thể khiến cái người này bất chấp cả mạng sống của mình như thế. Khi đã yêu một người nào đó, cũng bất chấp có rất nhiều người ngăn trở, cô rất muốn biết, hai người bọn cô yêu nhau thì có phải là lỗi lầm lớn đến nỗi chuyện trời đất không tha được không. Trong xe, cô sững sờ, vẫn ngồi bất động, không có ý định bước xuống xe, nhưng trong chớp mắt thì nước mắt lại rảo quanh tròng, giờ mới hiểu rõ, lòng cô cảm thấy an tâm chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông tên Hoắc Cảnh Sâm này. Giọng của cô đã khàn, cô cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu hơi sức, gào thét thế nào cũng không thốt nên lời, nhưng trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ, cô chỉ muốn một câu trả lời kia, một lời giải thích cho tất cả. “Lục Hựu Hi, anh hãy nói cho tôi biết, yêu một người thì có lỗi gì chứ, tại sao lại khiến nhiều người không thể buông tha cho chúng tôi, chuyện tình cảm giữa chúng tôi có làm hại đến ai không, hay là đi ngược lại luân thường đạo lý của con người?” Nhưng dường như Lục Hựu Hi cứ như vừa đánh mất đi tất cả sự kiên nhẫn trong đời, cho dù mới vừa chạy xe vượt qua nhiều km như thế, mà đáy mắt của hắn ta cũng chưa từng xuất hiện những băn khoăn như vậy, nước mắt của Niệm Thần giống như vỡ đê, ngay lập tức gợi lên buồn phiền khó chịu trong lòng của hắn. Cả người Lục Hựu Hi nghiêng qua, cởi dây an toàn trên người cô ra một cách rất bạo lực, rồi sau đó rất nhịp nhàng bước xuống xe, đi vòng qua đầu xe, đi tới bên tay lái phụ, mở cửa xe, lôi Niệm Thần ra ngoài. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tốc độ điên cuồng khi chạy xe vừa nãy, cũng có thể do những xao động trong lòng, mà chân cô bỗng mềm nhũn, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, toàn thân đau nhức, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, giống như cô vừa mất đi tất cả chỗ dựa, nhưng cô vẫn không muốn nhận thua, cũng không muốn thỏa hiệp điều gì. “Cô rất muốn đáp án đúng không? Vậy thì cứ chờ một chút, xem hôm nay người đàn ông kia có còn mạng trở về để nói cho cô biết hay không?” Dáng vẻ của Lục Hựu Hi nói năng nghiêm túc nhưng lại mang thêm một phần chủ ý, trên thực tế, rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì thì ít nhiều gì Niệm Thần cũng có thể sơ đoán được, sau đó hắn ta cố mở cửa xe lần nữa, ngồi vào sau tay lái, căn bản là không kịp cho Niệm Thần kịp ý thức được điều gì. Phía dước chân cô là những hạt cát mềm nhũn, trong nháy mắt lại khiến cho người ta muốn hãm sâu vào đó, mà thậm chí cô cũng chẳng có hơi sức để đứng lên nữa. Dáng vẻ điên cuồng của Lục Hựu Hi không ngừng nhảy múa trước mắt của cô, nhưng tiếp theo chỉ trong chớp mắt, xe đã được khởi động, thông qua kiếng cửa sổ xe, Niệm Thần nhìn thấy vẻ khó chịu, sự bướng bỉnh trên vẻ mặt của Lục Hựu Hi, cô mới ý thức sâu sắc rằng hắn ta đang muốn làm cái gì. Nhưng tất cả đã quá trễ rồi. Xe của Lục Hựu Hi chạy với tốc độ điên cuồng như cũ, tăng lên mức tối đa, tiếp theo là tiếng va chạm chói tai, nhất thời Niệm Thần còn chưa kịp hoàn hồn, xe Lục Hựu Hi đã điên cuồng đụng vào chiếc Lamborghini màu xanh ngọc, khiến nó tiến thẳng vào nước biển mênh mông, trong nháy mắt hai chiếc ô tô xa xỉ biến mất trong màu xanh hy vọng kia. Trong đầu cô liên tưởng ra vô số giả thuyết, những âm thanh hỗn loạn thi nhau kéo tới, cảm xúc như vỡ đê tràn bờ, nhưng rồi sau đó lại ùn ùn truyền đến một tin tức quan trọng. Lúc này, Hoắc Cảnh Sâm không rõ sống chết. Nhưng thời điểm này, cái cảm giác vô lực kia vẫn cứ dai dẳng dính vào trên người cô, cô cũng không biết lúc đó mình đã điên cuồng như thế nào, vì cô bất ngờ đứng lên, bước chân bước đi nhanh chậm dài ngắn hỗn loạn không giống nhau, nhưng đều mạnh mẽ chạy về hướng biển. Giờ khắc này đây, trong đầu của cô toàn là hình ảnh Hoắc Cảnh Sâm đang bị mắc kẹt trong nước biển, cô chỉ biết rằng, cô không muốn mất đi Hoắc Cảnh Sâm, cô chỉ biết dù là cơ hội có là một phần ngàn đi nữa, cô cũng muốn tìm được Hoắc Cảnh Sâm, trong sinh mạng của cô không thể thiếu người đàn ông kia được. “Hoắc Cảnh Sâm………Hoắc Cảnh Sâm………” Khóe miệng của cô nỉ non gọi tên anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại hoàn toàn là sợ hãi, nhưng vẫn không có một lời nào đáp lại, vừa bắt đầu thì gào to, rồi sau đó vì khản giọng nên biến thành thều thào, sẽ không chết, Hoắc Cảnh Sâm sao có thể dễ dàng biến mất trên cái thế giới này được? Làm sao có thể chứ, nhất định là anh ấy còn sống, đúng rồi, đây chắc chắn chỉ là một trò đùa mà thôi, ngay cả Lục Hựu Hi cũng vậy, chỉ là một âm mưu mà thôi, muốn trêu ghẹo cô thôi phải không? Nhưng đến cùng thì điều đó đúng hay không đúng? Cô không thể xác định được nữa rồi, những con sóng nối tiếp nhau vỗ bờ một cách bình yên, nhưng lại không có một chút biến động nào, vậy cũng có thể nói không có chuyện gì xảy ra với Hoắc Cảnh Sâm rồi. “Hoắc Cảnh Sâm……… anh mau lên đây, bước lên đây cho em!”