Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 203
“Vậy nên, Lục Hựu Hi, tôi có thể lý giải rằng bức thư nặc danh được gửi đến sở cảnh sát phải chăng là có liên quan đến anh?”
Nếu không phải, cô thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào có thể khiến cho hắn ta đột nhiên xuất hiện trong căn biệt thự này? Hơn nữa còn vừa khớp với tình huống lúc này khi mà Hoắc Cảnh Sâm đang bị bắt.
Mà chỉ riêng quan hệ giữa Hoắc Cảnh Sâm và ‘linh’ thì có bao nhiêu người biết được chứ, vậy mà Lục Hựu Hi lại có thể chắc chắc khẳng định phát biểu, không thể không thừa nhận: con người của Lục Hựu Hi quả thật không đơn giản.
Nhớ lại lá thư nặc danh kia sao lại có thể xuất hiện tại cục cảnh sát được, Hoắc Cảnh Sâm là người làm việc rất cẩn thận, có mấy ai có thể biết thế lực đằng sau của Hoắc Cảnh Sâm? Mà Lục Hựu Hi này, sớm không đến muộn không nói, tại sao ngay bây giờ lại cố tình nói ra trước mặt của cô.
Cô không thể không hoài nghi được, nói cho cùng thì chắc chắn Lục Hựu Hi thật sự có liên quan rất lớn đến chuyện xảy ra lần này.
Trên mặt của Lục Hựu Hi lại lần nữa được thay thế bằng nụ cười ngoài cười trong không cười, mà phản ứng của Niệm Thần lại nằm ngoài dự đoán của hắn, thật không thể không công nhận là người phụ nữ này cũng không chỉ có mỗi sắc đẹp mà thôi.
Người phụ nữ mà Hoắc Cảnh Sâm coi trọng đúng là không giống người thường!
Nhưng dù sao thì cuối cùng cũng vẫn chỉ là một con đàn bà, hắn cũng kinh thường!
“Ồ, vậy sao cô lại không cảm thấy Cố San San bị mưu sát ngay trong phòng làm việc của Hoắc Cảnh Sâm cũng là kế hoạch của tôi?”
Niệm Thần coi như là bàng hoàng kinh sợ, không thể không nói, nếu đúng là như vậy, Lục Hựu Hi trong tưởng tượng của cô còn rất đơn giản, kém rất xa so với cái người thực tế đang ngồi trước mặt cô, nhưng nếu như tất cả mọi chuyện đang xảy ra này đều diễn ra theo kế hoạch của người đàn ông này, như vậy rốt cuộc là người đàn ông này rất đáng sợ? Vậy thì hiện tại Hoắc Cảnh Sâm đang gặp nguy hiểm đến mức nào chứ?
Hoặc là cũng có thể coi như lần này Hoắc Cảnh Sâm đã gặp được đối thủ đáng gờm rồi!
Chỉ một thoáng bất ngờ, Niệm Thần nhanh chóng ứng phó bằng nụ cười xã giao, như thể vừa rồi mới vừa giật mình hoàn toàn không có quan hệ gì với cô vậy, trong nháy mắt, đầu cô nghiêng sang một bên, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo khiến người nhìn không thấu.
“Như vậy, cảm phiền Lục tiên sinh có thể nói cho tôi biết chuyện này là do chính anh gây ra sao?”
Chỉ là trò chơi theo quy tắc ngầm mà thôi, cô đi theo Hoắc Cảnh Sâm lâu như vậy rồi, nhìn nhận vấn đề cũng không thua kém bao nhiêu đâu.
Thở dài một hơi, đột nhiên Lục Hựu Hi đứng lên, rõ ràng là không thèm quan tâm ý tứ trên vẻ mặt của Niệm Thần lúc này mà, hắn chỉ biết rằng kết quả của một phen thăm dò này, người phụ nữ này đúng là điểm yếu của Hoắc Cảnh Sâm, ngoài ra thì cái xương sườn mềm này lại cũng rất quan tâm đến Hoắc Cảnh Sâm.
Trong canh bạc này, bọn họ bắt buộc phải chiến thắng!
“Nếu như cô không muốn thấy ngày mai mối quan hệ giữa Hoắc Cảnh Sâm và tổ chức ‘linh’ lại biến thành nội dung trong một lá thư nặc danh được gửi thẳng đến cục cảnh sát, như vậy thì Niệm Thần này, ngay bây giờ cô phải tránh né tai mắt của những kẻ bảo vệ cô đang ở ngoài kia, rồi đi theo tôi.”
Niệm Thần có chút không hiểu nhìn lại Lục Hựu Hi, cô hỏi theo bản năng:
“Đi đâu?”
Cái người Lục Hựu Hi này đã bị cô liệt vào danh sách những phần tử nguy hiểm rồi, trong suy nghĩ của cô thì cho dù mục đích là gì, thì cái người đàn ông này chắc chắn sẽ chẳng làm ra chuyện gì giúp ích cho Hoắc Cảnh Sâm hết!
Lục Hựu Hi đã bước ra gần đến cửa, thậm chí chỉ một bước chân nữa thôi thì hắn ta hoàn toàn bước qua khỏi cánh cửa lạnh lẽo kia, nhưng dường như Niệm Thần căn bản là không tiếp thu được câu nói của hắn ta thì phải:
“Tôi sẽ không bao giờ nói lần thứ hai, quyền lựa chọn đang nằm trên tay của cô, Mộ Niệm Thần, cô quyết định sự sống chết của Hoắc Cảnh Sâm, cô buộc phải lựa chọn thôi!”
Trên thực tế có do dự lâu hơn nữa cũng không cần thiết, dù sao thì ngay khi tiếng nói của Lục Hựu Hi vừa dứt thì Niệm Thần cũng đã đứng bật dậy, bước nhanh đuổi theo.
Mặc dù cô không biết nguyên nhân mà Lục Hựu Hi đến nơi ở của cô rồi nói những điều này, hay cũng như hắn ta giữ vai trò gì trong mọi chuyện đang xảy ra, cô cũng không biết quyết định của mình có thể giúp được gì cho Hoắc Cảnh Sâm hay không nữa.
Nhưng cô mặc kệ, cho dù là một chút xíu hy vọng nhỏ nhoi, cô đều sẽ không bỏ qua, ít nhất thì lúc này cô đang muốn biết thân phận thật sự của Lục Hựu Hi là gì.
Cô chỉ muốn, tận dụng năng lực của chính mình để giúp đỡ một chút cho Hoắc Cảnh Sâm.
Thời điểm này, cô không thể nghĩ ra được biện pháp khả quan nào, cho dù đối với cục cảnh sát thì chuyện này cứ cho là chuyện lớn thì sẽ là lớn, mà cho là chuyện nhỏ thì bỏ qua, nhưng nếu không xử lý khôn khéo, đây có thể nói chính là cực kỳ nguy hiểm đối với Hoắc Cảnh Sâm.
Cũng không giống như Lục Hựu Hi, khi Niệm Thần vừa ra đến cửa thì có người ngăn cản, mà những người đó, chính là vâng theo mệnh lệnh của Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần không được rời xa bọn họ dù là nửa bước.
Lúc đó, Niệm Thần nhìn theo bóng lưng đã khuất vào trong xe của Lục Hựu Hi, trong lòng cũng trở nên nóng nảy hơn.
“Tôi chỉ muốn đi thăm Cảnh Sâm thôi, không xảy ra chuyện gì đâu, cho dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng tự mình gánh vác.”
Những người vệ sĩ mặc veston đen cũng không chịu nhường bước, Hoắc Cảnh Sâm đã ra lệnh, cho dù lúc này Niệm Thần đã là người mà Hoắc Cảnh Sâm nhận định, nhưng cũng chỉ có thế, vấn đề vẫn còn nằm ở chỗ, bọn họ chỉ phục tùng duy nhất một người mà thôi, đó là Hoắc Cảnh Sâm.
Niệm Thần hít sâu một hơi, mắt nhìn thấy chiếc xe kia có ý muốn rời đi, lúc đó, cô gấp muốn chết, chân mày nhíu chặt lại, chợt lóe một cách đã từng sử dụng, nhưng cô không biết lúc này còn có thể có hiệu quả hay không nữa.
Một giây kế tiếp, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, từ trong túi xách cá nhân của cô, cô rút ra một khẩu súng, chĩa họng súng ngay bên màng tang của mình, nơi đáy mắt thể hiện rõ ràng ý định muốn ăn thua đủ:
“Tôi tự hỏi, nếu như bây giờ tôi chết trước mặt các người, liệu Hoắc Cảnh Sâm có thể sẽ bỏ qua cho các người hay không?"
Thật sự là cô đã không còn lại bao nhiêu thời gian nữa rồi, nhưng dù sao thì vẫn còn chưa đến mức trong lòng rối loạn thành một mớ lộn xộn:
“Các người phải biết rõ tình cảnh hiện tại của Hoắc Cảnh Sâm hơn tất cả những ai khác chứ, các người cũng biết Hoắc Cảnh Sâm đối xử như thế nào với tôi rồi chứ, người đàn ông kia, rất có thể là hắn ta đã biết một ít chuyện gì đó, nhưng nếu các người không muốn ngày mai có tin tức tiết lộ thân phận thật sự của Hoắc Cảnh Sâm, vậy hiện tại tôi buộc phải đi cùng với hắn!”
Tất cả những người này đều là cận vệ của Hoắc Cảnh Sâm, cũng đã ngây người một thời gian khá dài trong ‘linh’ rồi, đương nhiên biết rất rõ thân phận của Hoắc Cảnh Sâm, vậy nên bọn họ biết rất rõ ràng một khi chuyện này bại lộ ra ngoài thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
“Cho dù là như vậy, thì một khi cô đi ra ngoài biết đâu cũng chỉ gây thêm phiền toái cho ngài Hoắc mà thôi.”
Hộ vệ nói toạc ra một câu như thế, cứ phân tích theo những chuyện đã xảy ra, hành động của Niệm Thần cũng khá là kỳ quái, nhưng bọn họ lại biết rất rõ năng lực của Hoắc Cảnh Sâm, cũng còn chưa đến nỗi cần sự bảo vệ của một người phụ nữ.
Chân mày của Niệm Thần càng thêm nhíu chặt với nhau, những người này còn khó giải quyết hơn trong tưởng tượng của cô!
“Nói như thế, anh ấy không cần phải bảo vệ tôi, bản thân tôi có khả năng tự bảo vệ mình, tôi hy vọng những khi cần thiết thì có thể sánh vai đứng bên cạnh của Hoắc Cảnh Sâm, mà không phải như bây giờ là không làm gì hết, tôi chỉ muốn giúp một chút tôi!”
Ngưng một chút, quả thật là lời nói có thể tự bảo vệ mình cũng chẳng thể nào khiến cho người ta tin tưởng, dưới sự nôn nóng, cô mở miệng lần nữa:
“Có thể các người vẫn còn chưa biết, tôi còn có một thân phận khác, đệ nhất sát thủ của ‘mạn’, Mạt Ly!”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
134 chương
276 chương
10 chương
6 chương
69 chương