Bữa tối cũng do Hoắc Cảnh Sâm phụ trách nấu ăn như cũ, lúc đó Hoắc Cảnh Sâm mặc một bộ quần áo mặc trong nhà, nhưng nhìn qua lại nhiều thêm vài phần thanh lịch, áo len màu xám tro, cổ chữ V lại làm lộ ra khuôn ngực màu mật ong rắn chắc của anh. Nhìn xem, Mộ tiểu thư bị trúng chiêu mỹ nam kế nên tình nguyện làm trợ lý bên cạnh anh, căn bản cũng chỉ đưa những nguyên liệu khi cần thiết thôi, ví dụ như khi anh cần rốt thì cô đưa một rổ rau cải, và sau đó khi anh cần rượu để tăng thêm gia vị thì ai kia lại đưa sữa tươi,….hazzz. Cuối cùng, khi mà Hoắc Cảnh Sâm lỡ tay rót một hộp sữa vào nồi thịt kho tàu, anh tắt bếp, nổi cáu đẩy Niệm Thần ra khỏi phòng bếp. Đương nhiên Mộ tiểu thư không thể chịu đựng được cái thái độ ‘không chào đón người đẹp’ của anh, ngay lập tức, gai nhím xù lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ly sữa mà Hoắc Cảnh Sâm đưa cho cô: “Anh làm như vậy là có ý gì chứ? Em mệt nhọc nhưng cũng chỉ muốn giúp một lần thôi, cái người Hoắc Cảnh Sâm này là không thích ở với em phải không? Hay là cái người này muốn bỏ rơi em! Em nói anh mà làm như vậy thì là không có đạo đức, anh không thể làm như vậy, đuổi em ra khỏi phòng bếp thì làm sao em tiến bộ được!” Đối với lời nói của Mộ tiểu thư như vậy, từ những câu nói vô cùng có đạo lý, sau đó lại quay lại giọng điệu ‘thiểu năng’ về mặt ngôn ngữ, Hoắc Cảnh Sâm cũng coi như là cao thủ trong cao thủ nên đã sớm sinh ra đề kháng được bệnh này, dừng một chút nhưng anh vẫn lấy ly sữa bò kia nhét vào trong tay của Niệm Thần: “Mộ tiểu thư, anh nghĩ là người mà có thể đem rau cải trở thành cà rốt, coi sữa tươi là rượu để làm gia vị nấu ăn, thì đại khái cả đời của người này nên chặt đứt ý niệm bước vào phòng bếp đi, nói thật lòng thì, về sau anh sẽ phụ trách nấu ăn, em chỉ cần rửa chén thôi, được chưa, cứ tạm thời phân chia như vậy đi, em hãy vì cuộc sống an toàn của mọi người, tạm thời rủ lòng từ bi, ngàn vạn lần đừng để bước vào phòng bếp rồi không thể an toàn trở ra được.” Dù Hoắc Cảnh Sâm đang nói chuyện với Niệm Thần nhưng bóng dáng cũng đã biến mất ngay cửa bếp rồi, nhưng cũng may là Hoắc Cảnh Sâm nhanh chân, nếu không thì lúc này ly sữa đang trên tay của Mộ tiểu thư kia nhất định sẽ rơi xuống trên đầu của Hoắc Cảnh Sâm rồi. Nhưng bạn phải tin tưởng vào năng lực của Hoắc Cảnh Sâm, cho tới bây giờ anh chính là loại người có thể biến gỗ mục trở nên vật thần kỳ, buổi tối hôm đó khi Mộ tiểu thư nếm thử hương vị của món thịt kho sữa tươi thì miệng khen không hết lời, lúc đó bạn sẽ biết rõ hơn về tài nấu nướng của Hoắc Cảnh Sâm, có thể nói là quỷ khóc thần sầu cỡ nào chưa. Tạm dừng tại đây, nếu như nói nồi thịt kho sữa tươi chỉ là một khúc nhạc đệm cho buổi tối hôm nay, thì như vậy, khi mà hai người đang ăn cơm thì có một vị khách không mời mà đến, ngay lập tức đem không khí đang chiến tranh lạnh giữa hai người, bỗng dưng trúng một kích rất tinh tế liền đột phá tầng băng kia. Khi đó, Niệm Thần đang xoi mói tại sao lần nào Hoắc Cảnh Sâm nấu ăn cũng xuất hiện cái thứ cà rốt đáng ghét kia, thế là bắt đầu triển khai cuộc chiến ác liệt, nhưng thực ra cũng do người khác nuôi dưỡng ra thành cái thói quen ăn uống trên người Mộ tiểu thư, khiến cho người người căm ghét, cái thói quen ấy ngày càng phát triển lớn mạnh, cũng được, cái sự tình một người nguyện đánh một người chấp nhận, cái người Hoắc Cảnh Sâm kia muốn cưng chiều người yêu, ai dám lên tiếng chứ? Một tiếng sau, khi bữa ăn tối sắp kết thúc, tranh đấu cuối cùng cũng đi đến một quyết định, Niệm Thần sống chết không biết xấu hổ dùng quyền lợi của anh để uy hiếp anh, kết quả, về sau các món ăn trên bàn cơm sẽ không cho phép có sự xuất hiện những món ăn hay những thứ mà cô không thích ăn. Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi mà Hoắc Cảnh Sâm còn chưa kịp gật đầu hay lên tiếng đồng ý, thì tiếng gõ cửa vang lên, không đúng, phải nói chính xác là vào lúc này lại vang lên âm thanh ‘đập’ cửa. Hoắc Cảnh Sâm chau mày, để Niệm Thần dọn dẹp chén bát đũa trên bàn đi vào phòng bếp, lúc này mới từ từ đứng dậy mở cửa. Hoắc Tĩnh Bắc hung hăng sấn sổ tới, thậm chí, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm vừa mới mở cửa ra, một cú đấm tập trung toàn bộ sức mạnh đập tới phía trước. Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu né tránh, với cấp bậc của Hoắc Tĩnh Bắc nhiều nhất cũng chỉ được xem là tay mơ so với sự lão luyện của Hoắc Cảnh Sâm mà thôi, giờ phút này, tránh được một đấm này dĩ nhiên cũng là một chuyện vô cùng đơn giản. Mắt Hoắc Tĩnh Bắc nhận thấy cú đấm mới rồi của mình đánh không trúng, chỉ trong tích tắc, từ đáy lòng càng bộc phát ra cơn tức giận nhiều hơn, xoay người lại đánh ra lần thứ hai, đáy mắt Hoắc Cảnh Sâm giật giật, không tấn công cũng không hề tránh né nữa, nhưng ngay khi cú đấm của Hoắc Tĩnh Bắc bay gần đến khuôn mặt của anh, tay anh đưa ra nắm chặt quả đấm của hắn ta. Thoáng chốc, từ trên người của Hoắc Cảnh Sâm tràn ra một tầng sát khí mà không hề che giấu, ngày càng nồng đậm, mà tay anh nắm lấy cùi chỏ của Hoắc Tĩnh Bắc, đánh trả lại, còn thêm vào một chút sức lực nữa nên gần như muốn phế bỏ hoàn toàn cái tay kia của Hoắc Tĩnh Bắc vậy. “Hoắc Cảnh Sâm, hôm nay mày làm hại tao thành ra kẻ trắng tay trốn chui trốn nhủi, coi như tao có thành quỷ thì cũng phải kéo theo mày xuống nước!” Hoắc Tĩnh Bắc gần như kẻ điên vậy, không thèm quan tâm đến cái tay đau đớn kia, một cái tay còn lại nắm thành quả đấm rồi lao tới phía trước. Nhưng lại cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây đồng hồ, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm lộn trở lại, thẳng tay lôi cổ Hoắc Tĩnh Bắc ném ra ngoài, Hoắc Cảnh Sâm cũng đi theo ra ngoài, mắt nhìn thấy Hoắc Tĩnh Bắc té nhào trên đất, cả người nhếch nhác chịu không nổi, anh xoay người đóng cửa lại, dùng tư thế bề trên từ trên cao nhìn xuống, trong giọng nói của anh càng không hề che giấu sự khinh miệt: “Hoắc Tĩnh Bắc, ta vẫn còn chưa suy nghĩ tính toán đến chuyện làm cho anh biến mất khỏi cái thế giới này, đừng có tiếp tục lượn lờ trước mặt ta, cũng không cần xuất hiện khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta!”