“………” Hách Liên Thần không nói gì, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, đằng sau cặp mắt kiếng to tướng kia là đôi mắt cực kỳ xem thường ném về phía Hoắc Cảnh Sâm. Nhưng anh ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cũng không có thể hiện bất cứ hành động gì trước mặt Mộ Thiên Hùng, nhưng trong giọng nói lại đằng đằng hơi lạnh: “Nếu Mộ tiên sinh đã ôm hy vọng lớn với Hoắc Cảnh Sâm như vậy, chuvy-lqd vậy chi bằng chúng ta cùng đợi đến thời điểm Hoắc Cảnh Sâm đem tài năng của mình lãnh đạo Mộ thị vươn lên một tầm cao hơn, lúc đó hãy nói đến chuyện hợp tác với “mạn”, còn trước mắt, tôi chỉ có thể tặng một câu nói này cho ông, lòng tham không đáy, rắn đòi nuốt voi, có lẽ ông đã hiểu ý nghĩa của nó.” Dĩ nhiên hiểu ý tứ đó rồi, tóm lại một câu: không hợp tác, có quỷ mới biết Hoắc Cảnh Sâm vẽ rồng họa rắn gì cho Mộ thị, không biết Mộ thị còn có thể sống được thêm mấy ngày nữa, huống chi tập đoàn Mộ thị nhỏ bé như thế, nghĩ sao mà có thể lọt vào mắt xanh của anh ta. Người ta cũng đã nói đến nước này rồi, nếu như Mộ Thiên Hùng vẫn còn dây dưa thì chẳng khác nào tự tìm mất mặt, nếu còn nói nữa không chừng lại còn chọc giận người đàn ông này, thì ngay cả số tiền vốn có cũng rất có thể không còn, đôi môi giật giật nhưng cũng không nói gì tiếp. Lúc đó, Hách Liên Thần liếc nhìn đôi mắt của Mộ Thiên Hùng, và lại nói tiếp: “Thôi được rồi, hợp đồng cũng đã ký xong, tôi cần không gian để ôn lại tình cảm với Cảnh Sâm, Mộ tổng, mời đi ra ngoài.” Mời đi ra ngoài! Một câu nói không tìm thấy lỗi xã giao, nhưng mà trong giọng nói của Hách Liên Thần lại kèm theo âm điệu khinh thường, chuvy-lqd một buổi tối hôm nay kết thúc bằng một câu nói này thôi đã thành công gây khó chịu cho Mộ Thiên Hùng. Mộ Thiên Hùng sắp xếp lại những tư liệu của mình, ông ta nhận thấy nếu vẫn còn tiếp tục ngồi nữa thì thật sự tự chuốc lấy nhục, không còn gì để nói tiếp với Hách Liên Thần nữa rồi, nên trước khi đi dặn dò mấy câu với Hoắc Cảnh Sâm, lúc này mới yên tâm rời đi. Dặn dò đơn giản chỉ là chuyện cố gắng thuyết phục vấn đề hợp tác trong tương lại với Mộ thị, đương nhiên về sau sẽ không bạc đãi với Hoắc Cảnh Sâm, như vậy, Mộ Thiên Hùng vẫn muốn hợp tác với “mạn”, lqd mặc dù lời nói của Hách Liên Thần đã từ chối dứt khoát như thế, nhưng Mộ Thiên Hùng vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ. Trong ít phút sau đó, trong gian phòng bao to lớn như vậy, chỉ còn lại ba người Hoắc Cảnh Sâm, nhưng Tư Nhiên nhận điện thoại rồi sau đó cũng bước ra ngoài luôn. Trời đất quỷ thần ơi, hãy tha thứ cho kẻ bất tài như anh ta đi, lá gan của anh ta rất nhỏ, lúc này làm sao còn muốn ngồi trong cái phòng đó chờ xem kịch vui của hai tên yêu nghiệt nhỏ mọn kia, lqd lỡ như bắn chim trên trời nhưng lại chết cá dưới ao thì thật không cười nổi rồi. Lúc mà Hoắc Cảnh Sâm uống cạn một ly rượu, thì Hách Liên Thần đang ngồi đối diện cũng đã gỡ bỏ mắt kiếng, hai người đều ngồi yên lặng, không có vẻ gì muốn nói chuyện, nhưng Hách Liên Thần lại dâng lên một dự cảm xấu, cũng biết luôn rồi, chuvy-lqd cả buổi tối hôm nay anh ta ngồi xem kịch vui, cũng đã nhận ra người đối diện không được hài lòng cho lắm, nhưng sự việc diễn ra ngay tại hiện trường thì không thể nào có chuyện đi theo kịch bản, chính là phải có sự phát sinh ngoài ý muốn thì mới hấp dẫn chứ. Hoắc Cảnh Sâm tháo bỏ hết những trở ngại trên tay xuống, anh đã uống liền ba ly rượu mạnh vào cái bụng rỗng tuếch, nên lúc này bao tử của anh đang quặn quặn cơn đau. Anh ngồi tựa lưng vào ghế sa-lon, đôi mắt khép hờ, nhưng khi mở miệng lại có vẻ như bất cần: “Anh rất thích với cái tuồng vui này thì phải?” Hách Liên Thần nhún nhún đôi vai, xem như lúc này thân thể Hoắc Cảnh Sâm đang rất khó chịu, tiện tay ném một hộp thuốc đau bao tử cho anh, anh ta đã sớm kêu người chuẩn bị rồi, hiện tại công việc Hoắc Cảnh Sâm chắc là rất bận rộn, nhất định không ăn uống đầy đủ rồi, chuvy-lqd nhưng lại không thể không uống rượu trong vở kịch này, chỉ là anh ta không ngờ rằng anh lại sống mãnh liệt trên bàn rượu như vậy. “Người anh em, tôi đã không lấy phí biểu diễn của anh rồi, hơn nữa, anh còn kéo “mạn” của tôi xuống nước đó, cùng dính vào cái quan hệ hợp tác với Mộ thị nữa chứ, hazz, vậy trong nháy máy có phải sẽ thua “linh” của anh một khúc rồi” “Anh có chắc là anh chỉ hợp tác một lần với một công ty trong nước mà không phải là lấy cớ đó để chửi bới “linh” đấy chứ? Ngừng ở đây một chút, dù Hoắc Cảnh Sâm không muốn nói cũng phải nói: “Thậm chí anh đang ngồi ở đây cũng chỉ muốn biết cái gì có thể khiến cho Hoắc Cảnh Sâm tôi sa ngã như vậy, ngay tại thời điểm anh muốn hợp tác với công ty của thiên kim tiểu thư đó, chuvy-lqd anh có thể đi nói cho cô ấy biết không được đứng về phe của Hoắc Cảnh Sâm, không phải cứ nói như vậy là được rồi sao?” Cũng rất dễ dàng nhận ra, khuôn mặt Hoắc Cảnh Sâm ngay lập tức kéo lên màn che quyến rũ đến độ có thể nhéo ra nước, tức khắc làm cho khóe miệng của Hách Liên Thần run run, sau đó rất tự giác không hề nhắc đến cái việc làm mà mình cho là “hy sinh”: “Vậy được rồi, chúng ta huề nhau” Hoắc Cảnh Sâm lấy ra hai viên thuốc đau bao tử ném vào trong miệng, cười lạnh một tiếng, sau đó mới lại mở miệng nói chuyện tiếp: “Ai nói muốn hòa nhau với anh, như vậy thì không phải quá tiện nghi cho anh hay sao, dù sao thì phải trả một cái giá thật lớn chứ” Dáng vẻ của Hoắc Cảnh Sâm giống như anh chưa bao giờ cúi mình chào trước mặt Hách Liên Thần, cũng phải, ai bảo Hoắc Cảnh Sâm người ta làm việc thần thần bí bí, được coi như xuất quỷ nhập thần. “……….” Hách Liên Thần ném một ánh mắt cực kỳ xem thường cho anh, một lần nữa anh ta cảm giác được, đầu mình bị kẹp cửa rồi, nên hôm nay mình mới có thể đến cái chỗ quỷ quái này cùng biểu diễn một màn kịch, anh ta trêu chọc vào ai vậy, lqd nếu như anh ta không đến thì hiện tại cũng không thể nói sẽ có cảm giác lạnh sống lưng, thế nhưng chọc vào tình huống trước mắt, ơn nghĩa giúp người cũng không được người trả ơn, ngược lại còn bị bắt phải trả giá thật lớn nữa chứ? “Anh muốn như thế nào? Hoắc Cảnh Sâm anh đừng có được voi đòi tiên đó, ông đây đã muốn đánh một trận với anh từ lâu rồi, anh đừng ỷ vào mình đánh nhau hơn tôi mà cứ thế ép buộc ông đây làm những chuyện mà ông không muốn làm sao?” Nhìn xem kìa, Hách Liên Thần người ta đang phải chịu thật nhiều uất ức, chuyện đánh nhau này, lqd theo ý của anh ta thì anh là hạng người nào chứ, làm sao có thể đánh thắng Hoắc Cảnh Sâm, nếu có thì vị đó chắc chắn cũng là một vị thần! “À, tôi có ép buộc anh giấu diếm người phụ nữ của tôi và con trai của tôi không? Hay là cái người này đang muốn nhắc nhở tôi, hiện tại, tình cảnh của Vivi hình như đã bị bại lộ rồi, tôi có nên đem giấu cô ta đến một nơi mà cả đời của cái người này sẽ không tìm thấy không đây?” Đúng là như thế, Hoắc Cảnh Sâm tuyệt đối là cái người tuân theo quy tắc: đánh rắn phải đánh dập đầu, cái xương sườn mềm của Hách Liên Thần ở chỗ nào? Chỉ cần đem Vivi làm mồi nhử thì ăn chắc trăm phần trăm, về điểm này mà nói, ngay từ lúc lên ba tuổi thì anh bạn Hoắc Thần Viễn cũng đã áp dụng một cách khá là nhuần nhuyễn rồi. Ngay lập tức Hách Liên Thần nhảy dựng lên: “Hoắc Cảnh Sâm, anh có thể không biết xấu hổ như vậy hay không? Thôi được rồi, tôi không thể không biết xấu hổ hơn anh được, anh nói đi, muốn tôi làm cái gì?” Hách Liên Thần tức giận vì đã lâu rồi không được gặp Vivi, nên anh ta có phần bị ức chế, trên thực tế ngay lập tức anh ta cũng không thể không xuống nước, sau đó một tiếng than thở buồn bã nhưng lòng đầy tức giận, chuvy-lqd áp chế giọng nói xuống để nghe thật nhẹ nhàng, nhưng mà trong lòng lại âm thầm chửi thề, em gái anh chứ, từ nay về sau anh ta tuyệt đối sẽ không đụng chạm đến những chuyện có liên quan đến Hoắc đại gia. “Cũng đơn giản thôi, hai tên nhóc Hoắc Thần Viễn quấy nhiễu đến thế giới dành riêng cho hai người của tôi và người phụ nữ của tôi, qua một thời gian ngắn nữa thì anh tìm đại một lý do nào đó rồi đem bọn chúng rời khỏi thành phố A cho tôi là được!” Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm lạnh lẽo, giống như không hề cảm thấy xấu hổ khi làm ra cái chuyện ghét bỏ con của mình vậy. “……….. chỉ vậy thôi sao?!” Nếu như anh ta đem hai cái tiểu Ma Vương này về từ lúc trước, liệu “mạn” của anh ta có thể tồn tại được vài ngày trên thế giới này không nữa?