Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 172
“Niệm Thần, vậy là, lần này là chính em tự nguyện?”
Thôi xong rồi, vậy là trình độ gian xảo của Hoắc Cảnh Sâm lớn đến mức độ không ai có thể sánh kịp, lúc này đây, chuyện ván đã đóng thuyền rồi, anh còn hỏi con gái người ta có tự nguyện hay không nữa sao? Lúc này đầu óc đã mơ hồ rồi, coi như có trả lời một câu “không muốn”, anh cũng rất tự nhiên ăn sạch người ta, rồi ngày hôm sau sẽ nói cho cô ấy biết là chính cô ấy tự nguyện đúng không?
Niệm Thần sững sờ nhìn vào đôi mắt đen kia đang từ từ nhốm hơi thở dục vọng, trong nháy mắt, gật đầu một cái, và rồi cũng không có làm gì tiếp theo, thực tế thì, cô căn bản không biết mình gật đầu là đồng ý chuyện gì nữa.
Thế là xong rồi, lúc này, không thể không nói đến chính là Hoắc Cảnh Sâm vẫn luôn giữ phong độ tối thiểu, một dáng vẻ không nhanh cũng không chậm làm cho người ta nghi ngờ nơi nào đó trên thân thể của anh tung hoành ngang dọc chỉ là lừa đảo.
Lúc này khóe môi nhếch lên mỉm cười như có như không, giống như tâm tình không tệ nên hành động càng thêm kiên nhẫn:
“Niệm Thần, nói cho tôi biết, tôi là ai?”
Anh ta là ai? Nếu như nói lúc này tình trạng của Niệm Thần là bình thường hoặc là vẫn còn giữ lại một chút xíu tỉnh táo, nhất định sẽ không chút do dự hỏi thăm một lần cả nhà Hoắc Cảnh Sâm, sau đó đương nhiên ném ra một ánh mắt xem thường khổng lồ ngút trời, anh là ai? Anh còn không biết anh là ai, làm sao mà tôi biết được?
Nhưng tình huống lúc này cũng không khác thường hơn so với bất kỳ lúc bình thường nào khác, dù sao, lúc này Mộ tiểu thư cũng giống như một người ngơ ngẩn trăm phần trăm luôn, cố chấp trợn mắt thì cũng chỉ là cảm giác mê man dụ hoặc, bĩu môi, cảm giác cả người nóng ran cực kỳ khó chịu, một giây sau, đôi mắt long lanh trong vắt thật giống như rơi nước mắt vì bị uất ức.
Cho nên mới nói mỗi người đều có một khắc tinh trời định, nếu như nói thời điểm Niệm Thần tỉnh táo thì Hoắc Cảnh Sâm chính là khắc tinh trời định của cô, như vậy hôm nay khi Niệm Thần không còn tỉnh táo thì cô lại trở thành khắc tinh trời sinh của Hoắc Cảnh Sâm.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ trong đôi mắt kia thật sự chảy ra nước mắt, một phần là bị uất
ức, một phần là do thân thể khó chịu đang mong muốn được lấp đầy.
Hoắc Cảnh Sâm thở dài một hơi, nhưng cũng không gượng ép, khóe môi khẽ nở một nụ cười hình cung, một giây sau đó, đôi môi mỏng lạnh lẽo đặt vào nơi khóe mắt của cô, một vài giọt nước mắt trong suốt vừa tràn ra từ khóe mắt đã biến mất theo bờ môi mỏng của anh, vị mặn mặn, giống như vẻ mặt của Niệm Thần lúc này lại cực kì biểu cảm.
Một đường hôn kéo dài đến bên tai phải mềm mại của Niệm Thần, giọng nói khàn khàn vang lên:
“Cô gái, im lặng được coi như là cam tâm tình nguyện đó.”
Vừa nói chuyện, anh lật một cánh tay đang đặt lên bên hông Niệm Thần, đang lúc trời đất quay cuồng, Niệm Thần kêu lên một tiếng theo bản năng, chờ cho đến khi có thể phản ứng lại thì cũng là lúc vị trí của hai người đã đổi cho nhau.
Thao tác nhanh, cho tới lúc này chỉ trong nháy mắt
Hoắc Cảnh Sâm đã thuận tay kéo xuống những gì có trên người của cô, nào là áo sơ mi xốc xếch, tiện tay cởi ra, rồi tập trung vào phần mềm mại trên cơ thể kiều diễm đang nằm trong người mình.
Dường như một nụ hôn thắm đượm tất cả mùi vị của đất trời, khi đó, lúc mà không hề hay biết lại bám vào trên người Hoắc Cảnh Sâm thì toàn thân Niệm Thần toát ra một loại cảm giác thoải mái hết cả người, không kiềm nén được khẽ rên rỉ một tiếng, khóe miệng phát ra một từ đơn, giống như tiếng rên nho nhỏ, hoàn toàn bị nuốt hết vào một nụ hôn.
Thời khắc này cảm xúc tuôn trào mãnh liệt như thác lũ, tựa như là từ trong bản năng, tay Niệm
Thần đang quấn quanh cổ Hoắc Cảnh Sâm từ từ trượt xuống dưới, rồi sau đó nhanh nhẹn cởi nút áo sơ mi trước ngực của anh, phơi bày cảnh xuân nguyên thủy, khẽ nhấc người lên, nhích sát đến nơi hạ thân nóng bỏng của anh.
Thật vậy, ngọn lửa tình ái cứ như vậy được khơi lên coi như muốn đem mầm mống trong người Hoắc Cảnh Sâm phát huy đến cùng cực, dây thắt lưng được cởi ra, Niệm Thần gần như trong tư thế ngước cổ lên, đôi mắt long lanh khép lại, bên trong đó là một cơn sóng tình mạnh mẽ ùn ùn kéo đến.
Hơi thở dồn dập, đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương vuốt ve từ từ dọc xuống theo cơ bắp rắn chắc trên người anh, sờ mó từng chút một, thật giống như đã tìm thấy niềm vui thích thú mà không hề dè chừng gì hết.
Mấy phút trôi qua, một màn hành động mạnh mẽ lại cộng thêm không gian trong xe hạn hẹp nên hoàn toàn không thể làm được, nhiều lần đều là đụng đầu hoặc trúng chỗ kia, nhưng hình như lúc này chẳng còn ai muốn để ý những điều đó, trong hoàn cảnh mờ tối, tay Hoắc Cảnh
Sâm nhấn hạ thấp ghế xe.
Thân thể trần truồng dính chặt vào nhau, một nóng một lạnh, một tổ hợp hoàn toàn phù hợp, nơi mềm mại kia cũng đủ làm tan chảy trái tim băng giá, Hoắc Cảnh Sâm hôn nơi mềm mại trước ngực của cô, ngậm mút lấy đỉnh hồng mai.
Một cái tay khác di chuyển khỏi eo của cô, lần mò lên phía trên và dừng lại một bên mềm mại khác của cô, đã động tình lại thêm xoa bóp tạo ra tư thế rất đáng xấu hổ.
Mà Niệm Thần ngửa cổ ra, hơi thở gấp gáp, nhịp tim từ từ đập nhanh hơn, đương nhiên thỏa mãn với mỗi động tác của người đàn ông, trên thực tế, lúc này đôi tay Niệm Thần tự nhiên không hề có ý muốn rảnh rang.
Đôi tay mềm mại không xương sờ nắm một lúc đỉnh cự long cường tráng của anh, cô vuốt ve lên xuống lớp da từ trên đỉnh đến tận cuối cùng, rờ nắn nhẹ nhàng, dường như thích thú nhưng lại có một chút do dự, một lúc lâu mới lấy hết can đảm từ từ trượt xuống phía dưới.
Lướt qua một rừng rậm màu đen thần bí, khoảnh khắc tiếp theo trong lúc Hoắc
Cảnh Sâm đã quên miệng mình đang làm ‘công việc’ trước ngực của Niệm
Thần thì bỗng thét lên một tiếng sợ hãi, lúc đó, một tay Niệm Thần đang cầm lên vật nóng bỏng của anh, rồi lại bởi vì kích thước đáng tự hào của vật kia, tựa như một cái tay có cố hết sức cũng không nắm hết được, nên một cái tay còn lại cũng đưa ra nắm lấy.
Lực tay xoa nắn mạnh nhẹ không giống nhau, thỉnh thoảng lại như tò mò, đôi tay vuốt ve sờ nắm cự long của anh, không bỏ qua bất kì chỗ nào, giống như cô không hề hay biết bên trong đó chứa đựng bao nhiêu điều bí ẩn, thật vậy, ngay khi đó suy nghĩ của Niệm Thần rất đơn giản, thay vì nói là suy nghĩ, không bằng nói đó là bản năng của con người đi, cảm giác trống rỗng ùa vào cả thể xác lẫn tâm hồn, cho dù lúc này có làm ra chuyện gì thì cũng tuyệt đối là hợp tình hợp lý.
Niệm Thần không biết dùng lực nhiều ít nên nhiều lần khiến cho Hoắc Cảnh Sâm gần như đau đớn, chỉ một giây sau, tựa như Hoắc Cảnh Sâm muốn trừng phạt nên bắt lấy đôi tay của cô cố định trên đỉnh đầu, trong chớp nhoáng, cả người của cô, bao gồm cả hai bắp đùi chưa từng an ổn đã hoàn toàn bị Hoắc Cảnh Sâm bắt gọn nên không thể cử động được.
Tất cả động tác dừng lại đột ngột, Hoắc Cảnh
Sâm tràn đầy hứng thú nhìn thân thể mềm yếu của cô, đôi rèm mi mỏng như sợi tơ, tâm hồn mê loạn, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn xuống giữa hai hàng chân mày của cô, kéo dãn chân mày đang nhíu chặt lại vì cảm giác trống rỗng ngay lúc này:
“Nói cho anh biết, anh là ai?”
Vậy đó, buổi tối ngày hôm nay Hoắc Cảnh Sâm cũng coi như khơi mào tám chuyện, lại một lần nữa hỏi về vấn đề này, giống như thể nếu không hỏi ra được đáp án thì sẽ chuẩn bị đạp cho Niệm Thần rớt xuống xe, vừa nói xong, mặc dù hạ thân đã sưng trướng lên đến cực đại rất đau nhưng vẫn cố gắng không tiếp tục làm ra bất cứ động tác gì.
Đôi mắt trong vắt hoàn toàn mờ mịt, sững sờ, lúc này rơi vào một mảnh trầm luân, trong con ngươi thể hiện rõ ham muốn dục vọng nồng đậm, đôi môi Niệm Thần run run, nở một nụ cười quyến rũ, tất nhiên mở miệng nói, nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng, lúc này cô hoàn toàn không giống với biểu hiện của người mất hết lý trí.
“Hoắc Cảnh Sâm, anh là, Hoắc Cảnh Sâm…”
Thật ra, đúng là Niệm Thần đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi, phản ứng hoàn toàn dựa theo bản năng, chính là cảm giác quen thuộc đã khắc sâu vào trong trí não, bất ngờ như vậy, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô mới có thể trả lời ra như thế.
“Ha…ha…”
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm nở một nụ cười xấu xa thậm chí còn mang theo một loại độc nào đó, ngay sau đó, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Niệm Thần, cũng trong lúc đó, bên dưới hạ thân, cự long kiêu hãnh xâm nhập vào trong vùng đất đã sớm ướt át của người trong lòng, thân mật kết hợp chặt chẽ.
“Ưm…”
Cả người Niệm Thần được thoải mái, từ trong cổ họng khẽ rên một tiếng, cả cơ thể căng ra, thật ra lúc này cô nhíu chân mày lại rõ ràng nơi nhỏ bé của cô không đủ để tiếp nhận kích thước cực đại của Hoắc Cảnh Sâm.
Một dị vật mạnh mẽ xông vào, mang theo một dòng suối nóng bỏng, trong nháy mắt, cảm giác trống rỗng trong thân thể bỗng được giải phóng ra, vui mừng là thế, nhưng chuyện này cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, một giây tiếp theo, một cảm giác trống không lớn hơn tạm thời đuổi đi cảm giác thoải mái mới vừa đến.
Ngay lập tức Hoắc Cảnh Sâm cơ hồ ngừng mọi nhịp luận động, anh liền hiểu ra kể từ thời điểm làm tình lần trước là lần cuối cùng, cho đến bây giờ thì cô vẫn chưa cùng lập lại với ai, chỉ là lúc này, sau khi trống rỗng lại là một mảnh vui mừng, giống như một đứa trẻ, dưới ánh đèn lờ mờ, cả người cô như phủ một loại độc dược quyến rũ không thể tả được.
Cảm giác hứng thú bên ngoài cơ thể, cùng với sự kết hợp chặt chẽ phía dưới của hai người, rõ ràng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cảm giác toàn bộ cơ thể bị kéo căng ra đến từng điểm nhạy cảm nhất, cảm nhận được thân thể Niệm Thần ngọ nguậy không tự nhiên, vẻ mặt rõ ràng là muốn nhiều hơn nữa, trong lúc nhất thời, cúi đầu nói vào bên tai của cô:
“Hãy nói là em yêu anh…”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
134 chương
276 chương
10 chương
6 chương
69 chương