Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 137
Cơn sốt của Niệm Thần tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, truyền dịch xong thì nhiệt độ cũng trở về bình thường, lúc này, bàn tay nhỏ bé của Hoắc Thần Viễn đập mạnh lên bàn:
"Oh la la, nói hành động là hành động, em về phòng bệnh thay quần áo đây."
Nói xong thân thể nhỏ của Hoắc Thần Viễn đã di chuyển tới cửa phòng bệnh.
Tây Hàn khóe miệng run rẩy, liếc mắt Niệm Thần nhìn trên giường tạm thời không còn gì đáng ngại, lo lắng mình mẹ tỉnh lại sau không ai chăm sóc là thật sự, nhưng nếu là Hoắc Thần Viễn sơ ý một chút chỉnh con nhà người ta đến mức chết luôn, chẳng phải ba sẽ không còn gì để chơi đùa nữa sao? Suy nghĩ một chút, Tây Hàn giúp Niệm Thần chỉnh chăn, cũng đi ra ngoài.
Chuyện báo thù cho mẹ này tuyệt đối không thể để một mình Hoắc Thần Viễn ra tay!
Thực sự thì hai anh em này ngoài khuôn mặt giống nhau dị thường, vẫn còn một điểm giống nhau nữa, à, đó chính là công phu chỉnh người hạng nhất!
Nếu nói bạn nhỏ Tây Hàn từ trong ra ngoài di truyền mười phần cá tính của Hoắc Cảnh Sâm, thì Hoắc Thần Viễn lại phát huy bản chất lưu manh ẩn trong vẻ ngoài đẹp đẽ, bản tính nghịch ngợm ẩn sâu trong nội tâm, bạn chỉ có thể nói cậu nhóc thờ ơ, nhưng chạm đến ranh giới cuối cùng cậu nhóc thì chuyện sẽ xảy ra sau đó, ác ma nhỏ trong lòng cậu nhóc sẽ trỗi dậy, độ đen tối so với Hoắc Cảnh Sâm không hề kém, sớm đã đến trình độ cực hạn.
Dĩ nhiên điểm này thì người mẹ như Mộ tiểu thư vĩnh viễn không phát hiện ra, cô nghĩ rằng, cho dù hai đứa con của mình làm chuyện gì thì lỗi cũng là của kẻ khác. . . . . .
Về phần Hoắc Cảnh Sâm, hắn đương nhiên hiểu rõ con trai mình như thế nào, nhưng, bạn nghĩ rằng hắn sẽ có tấm lòng nhân từ mà thỉnh thoảng dạy dỗ con mình vài câu, tỏ ra là một người ba nghiêm khắc? Hiển nhiên điều này là không thể nào, Hoắc Cảnh Sâm tuy ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng vô cùng khinh thường bạn, dùng đôi mắt sắc bén lườm bạn, rồi sau đó dùng hành động nói cho bạn biết, các con giống như hắn, những chuyện chúng làm đều là đúng.
Cả nhà này bạn nghĩ xem liệu có ai là người bình thường đây? ——— ————————
Niệm Thần hoàn toàn tỉnh táo đã là chuyện của nửa giờ sau, cô đã ngủ hai ngày nay, lần này tỉnh dậy không hề buồn ngủ nữa, hiện tại khoảng hơn mười giờ tối, trong bệnh viện vô cùng tĩnh, càng làm nổi bật sự lạnh lẽo của phòng bệnh lớn này.
Đa sầu đa cảm là bản tính của phụ nữ, Niệm Thần dù mạnh mẽ nhưng lúc này cũng không ngoại lệ, có lẽ là bởi vì vừa khỏi bệnh, dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng (Quỷ Môn Quan: cửa âm phủ), lúc này không thấy hai đứa nhóc giống nhau kia ở trong phòng, cô bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Hai đứa con trai kia chỉ để trang trí sao? Mẹ già này nằm liệt giường mà không ở lại chăm sóc? Tên nhóc thối Tây Hàn nhất định đã bị Hoắc Thần Viễn lây tính xấu rồi, mà Hoắc Thần Viễn, đứa trẻ đáng yêu như vậy, hoàn toàn bởi vì ở cùng Hoắc Cảnh Sâm biến thái mới có thể biến thành như vậy!
Lúc này, Mộ tiểu thư suy nghĩ vặn vẹo quy hết tội Hoắc Thần Viễn nghịch ngợm là do Hoắc Cảnh Sâm, được rồi, rất lâu sau, vào một ngày nào đó, khi Niệm Thần đã biết rõ bản tính trời sinh thật sự của Hoắc Thần Viễn, thì trong lòng vô cùng hỗn loạn, mẹ nó! Cô là mẹ mà sao không hiểu nổi Hoắc Thần Viễn vậy?
Mấy phút sau, tâm tình Niệm Thần khá lên nhiều, loại cảm xúc đa sầu đa cảm dù xuất hiện trên người Niệm Thần thì tuyệt đối sẽ không vượt qua ba phút, không phải sao, người ta đa sầu đa cảm không lâu thì cũng .
Dường như, bây giờ đối với Niệm Thần, nhớ đến Hoắc Thần Viễn thì ngay sau đó cô sẽ nhớ tới người không thể làm người khác quên sự tồn tại của mình, Hoắc Cảnh Sâm.
Mà nhớ tới Hoắc Cảnh Sâm thì ngay sau đó lồng ngực sẽ dâng lên một cơn giận vô cùng lớn, cái gã đàn ông tự đại chết tiệt kia, dạy dỗ con trai thành như bây giờ còn chưa tính, phá sản còn chưa tính, mở Chery QQ nàng đều không ngại hắn, chết tiệt, vì sao cô nằm viện đến tận bây giờ, hơn nữa vết thương là vì hắn mới có, mà thế nhưng đến bây giờ hắn không tới thăm cô một lần? !
Niệm Thần càng nghĩ càng tức giận, miệng đắng lưỡi khô cùng với cảm giác đau đớn ở miệng vết thương sau lưng nên chỉ có thể chậm rãi ngồi dậy, rất thê thảm xuống giường rót nước uống.
Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu vào căn phòng tối tăm (nguyên văn: không bật đèn), ánh sáng màu trắng chạm vào nền đất, giữa lúc hoảng hốt Niệm Thần không thể kiểm soát mình, cầm ly nước bước tới hướng ánh sáng.
Trăng rằm treo trên không trung, Niệm Thần chống tay lên khung cửa sổ, gió đêm hơi lạnh, lúc uống cạn ly nước thì cảm giác bụng đói càng rõ ràng, lúc cả ngày nằm trên giường thì chẳng có cảm giác gì, dù ăn gì cũng chẳng thấy ngon nên chỉ ăn một chút rồi thôi, vừa nghĩ cô lại oán trách hai đứa con trai không hề hiếu thuận và người đàn ông không có tính người nào đó.
Được rồi, nếu như nói lúc này Niệm Thần còn có tâm tư nghĩ muốn ăn gì, thì việc xảy ra giây kế tiếp đủ để cô suýt run tay ném cái cốc từ cửa sổ ra bên ngoài.
Lúc Niệm Thần vô cùng thê thảm muốn khống chế cảm giác đói bụng kia để tiếp tục lên giường ngủ, còn chưa kịp xoay người thì trong nháy mắt, cô thấy trên cửa sổ đột nhiên xuất hiện hai bàn tay to lớn của một người đàn ông.
Phản ứng đầu tiên của Niệm Thần là chuyện kinh dị nửa đêm đã xảy ra, phản ứng thứ hai là có người nửa đêm muốn tới giết người diệt khẩu, phản ứng thứ ba đương nhiên là há to mồm, rồi sau đó hét một tiếng có thể làm thủng trời, vào thời khắc này âm thanh vang vọng trong bệnh viện mãi không biến mất.
Được rồi, thật ra thì chủ nhân đôi tay kia căn bản cũng không để cho Niệm Thần hét quá lâu, nên nếu khi dư âm của tiếng hét kia còn chưa biến mất, bạn có thể thấy được nó lập tức bị dập tắt ngay sau đó.
Hoắc Cảnh Sâm lộn một cái hoàn mỹ, cả người vững vàng đứng trước mặt Niệm Thần, rất hài lòng nhìn Niệm Thần đang kinh hoàng trước mắt, hơn nữa còn rất không có hình tượng mà lấy tay che miệng, dĩ nhiên làm như thế thì chứng tỏ Mộ tiểu thư đã làm rơi ly thủy tinh trên tay rồi, như vậy, ly thủy tinh đã hoàn toàn hy sinh bởi tay Mộ tiểu thư, hơn nữa còn vào thời gian nửa đêm quỷ dị.
"Loảng xoảng ——"
Sau khi ly thủy tinh vỡ là không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Ánh trăng dịu dàng, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên mặt Hoắc Cảnh Sâm, khóe môi hắn bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Niệm Thần, trong ánh mắt còn ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ ràng, những sợi tóc trên trán hắn vì cú lộn vừa rồi mà có chút lộn xộn, một tay trong túi quần một tay để sau lưng, dáng vẻ mị hoặc lười biếng khác thường, nếu cảnh tượng này xuất hiện trong phim, như vậy không thể nghi ngờ sau đó nữ chính sẽ cảm động, khóc lóc nức nở rồi đưa toàn bộ thể xác và tinh thần.
Nhưng tôi đã nói rồi, có lúc, hơn nữa còn là phần lớn thời gian, nếu như bạn là người bình thường, vậy thì ngàn vạn lần không được đặt Mộ Niệm Thần ngang với người bình thường, cô ấy ngay cả người bình thường cũng không phải.
Không thể nghi ngờ, buổi tối hôm nay Hoắc Cảnh Sâm dường như có thể dùng cụm từ “mối tình đầu” để miêu tả, không đúng sao, chuyện như lộn từ cửa sổ vào chỉ có Hoắc tiên sinh mới có thể làm được, hơn nữa trình độ này, suy nghĩ đầu tiên của Niệm Thần là, gã này có lẽ thường xuyên đi bằng cửa sổ vào nhà những người phụ nữ đã có chồng để vụng trộm.
Nhưng, bạn nên biết, Mộ tiểu thư có một tính cách đặc biệt đó là nghĩ một đằng nói một nẻo, giống như trong lòng cô rất khinh thường kinh nghiệm lão luyện của Hoắc Cảnh sâm, dĩ nhiên còn có một chút cảm giác hưng phấn mà cô tự lừa mình dối người, nhưng biểu tình trên mặt lại là rất háo sắc.
Thật ra, nếu bạn là một người phụ nữ bình thường, hay suy nghĩ, đúng vậy, mặc dù, Mộ tiểu thư rất không muốn thừa nhận bị nói rằng mình nghĩ một đằng nói một nẻo, coi thường cô, chúng ta chỉ cần biết rằng dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm vào lúc hơn nửa đêm này vô cùng khiến người ta say mê, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cho dù trong lòng chỉ có chút ham muốn nho nhỏ cũng cảm thấy vô cùng si mê.
Trong lúc Mộ tiểu thư đang vô cùng si mê, vẻ mặt trợn mắt chết lặng, miệng mở to đến mức có thể nhét vào vài quả trứng gà, lúc này bất kỳ một người đàn ông bình thường nào, hơn nữa còn là người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, sẽ vô cùng hưởng thụ vẻ mặt của Mộ tiểu thư, có thể thấy được tâm tình Hoắc Cảnh Sâm lúc này vô cùng tốt, tốt đến mức chuyện xảy ra ngay sau đó cũng coi là đương nhiên, vô cùng hợp lý.
Gió đêm quất vào mặt, rèm cửa sổ trắng bay phấp phới, ánh trăng, người đẹp, thiếu chai rượu champagne thơm ngon, tuy nhiên vẫn có thể làm tất cả phụ nữ thét chói tai, phụ nữ, vĩnh viễn không thể che dấu một chút yêu thích đối với hoa tươi.
Hoắc Cảnh Sâm khẽ nghiêng đầu, đường cong nơi khóe miệng vô cùng đẹp đẽ mà mê hoặc, ánh sáng trong đáy mắt hắn vô cùng tình cảm, ánh trăng lạnh lẽo lúc này dường như đã nhận một chỉ thị nào dó của hắn mà chiếu lên mái tóc, khiến những sợi tóc tỏa ra một vẻ mê hoặc lòng người.
Giây kế tiếp cánh tay đang đặt sau lưng cử động, lúc này, Niệm Thần nhìn hắn làm ảo thuật từ phía sau lưng lấy ra một đóa hoa hồng màu lam xinh đẹp, hoa tươi, mỹ nam, trời mới biết lúc này Mộ tiểu thư mong muốn được nhào tới bao nhiêu.
Hoa tươi kết hợp cùng người đẹp, câu nói ấy lúc này vô cùng ý nghĩa, bó hoa hồng màu lam xinh đẹp cùng nụ cười tà mị Hoắc Cảnh Sâm kết hợp vô cùng nổi bật, đẹp đẽ vô cùng, câu hồn một cách đáng ghét, khiến cho suy nghĩ của cô trì trệ.
Cho nên tôi mới nói, người phụ nữ như Mộ Niệm Thần tuyệt đối không phải người bình thường, nhiều khi cô càng tỏ ra vui vẻ thì có lẽ cô đang vô cùng quái đản.
Nếu như, tối nay Hoắc Cảnh Sâm có thể nói những lời bình thường không nói, còn Niệm Thần thì vào thời điểm nên không bình thường cô lại quá mức bình thường, vào thời khắc cần cảm tính, lý trí Niệm Thần lại chiến thắng tất cả, càng như vậy nên oan ức tức giận trong lòng cô càng lớn hơn, cô mệt mỏi cả đêm nay, người này lúc này đột nhiên để làm gì?
Vì vậy, giây kế tiếp một nụ cười rực rỡ nở rộ trên mặt Niệm Thần, sau đó dịu dàng nhận lấy bó hoa, rất cảm động đặt bó hoa dưới mũi ngửi, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, vậy mà, ngay sau đó, nụ cười trên mặt Hoắc Cảnh Sâm đông cứng lại.
Thật ra thì nếu Niệm Thần không cảm thấy giọng nói khàn khàn của cô sẽ phá tan bầu không khí mờ ám lúc này, thì cô còn có thể rất phối hợp cười quyến rũ, sau đó còn đưa ra mấy động tác và lời nói kích thích.
Niệm Thần chỉ làm động tác vô cùng đơn giản, cánh tay cử động, đóa hoa lam xinh đẹp vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung sau đó rơi xuống bãi cỏ ngoài cửa sổ, độ cao của mười tầng đủ để làm bó hoa rơi lả tả trên mặt đất, độ cao này khiến người ta phải suy nghĩ Hoắc Cảnh Sâm đã bất chấp nguy hiểm treo lên đây như thế nào. ——— ——————
Lạnh lẽo, ánh trăng, hoa tươi, mỹ nam, giờ phút này không nhào tới thì đợi đến bao giờ?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
4 chương
281 chương
74 chương
169 chương
81 chương
64 chương