Hách Liên Thần gầm thét một trận làm cho Tây Hàn không giải thích được, chỉ là ngẫm lại Hách Liên Thần mới vừa thông qua màn ảnh thì cũng chỉ là nghe được âm thanh của Hoắc Thần Viễn cũng đã có bộ dạng căm thù đến tận xương tuỷ như vậy, nhìn lại bộ dạng gầm thét đoán chừng cũng không có khó hiểu như vậy rồi. Tây Hàn khóe miệng run rẩy, người em trai kia đến tột cùng đã làm ra chuyện gì mà Hách Liên Thần trở nên như thế nào? Mang chó cùng đánh nhau? Mẹ nó! Chớ có nói đùa, Hách Liên Thần một thân một mình ó thể đánh thắng hết tất cả bầy sói chẳng lẽ lại không đánh thắng một con chó Mục Dương to lớn? "Thế nào tôi nghe Hoắc Thần Viễn nói nó thường tìm cậu chơi cùng? Quan hệ của các người không phải là rất thân thiết sao?" Tây Hàn có loại dự cảm xấu, cậu đột nhiên cảm thấy tất cả sự việc này vốn là thằng nhãi Hách Liên Thần bày ra. "Ông cụ non! Đừng chọc cười! Tôi là bạn của thằng nhóc đó? Thằng nhóc đó trừ việc ỷ tôi đánh không lại nó sau đó thường dựa vào danh nghĩa lão tử cướp cô gái của nó nhưng thật lòng mà nói thì ta chưa từng làm chuyện tình như vậy! Tây Hàn, nói thật, lão tử vẫn cảm thấy tên tiểu tử kia thật là đống rác." Quả nhiên, Hách Liên Thần giờ phút này hình như thật sự đã quên mất một chuyện khác, lúc đó thấy Hoắc Thần Viễn cùng Mộ Tây Hàn ở chung một chỗ, cái gì cũng đã ném sau đầu rồi, kích thích này thật là làm cho người ta trong khét ngoài sống. "Nói như vậy cậu vẫn biết tôi có em trai sanh đôi nhưng vẫn gạt ta? Hơn nữa các ngươi mỗi lần gặp mặt cũng vừa vặn tránh được tôi cùng mẹ tôi?" Tây Hàn mày rậm nhíu lại, hắn biết chuyện này cùng tên này tuyệt đối không thoát được quan hệ, có thể hay không lại vô sỉ một chút nha, ngăn cản anh em ruột thịt của người ta gặp mặt người này nửa đêm hẳn sẽ không là cơn ác mộng nha, chỉ là ở chỗ này hồi tưởng lại cùng Hoắc Thần Viễn tuyệt không vui vẻ quen biết nhau, có trời mới biết trong lòng Tây Hàn có bao nhiêu cảm kích với quyết định của Hách Liên Thần. Cậu đột nhiên đã cảm thấy lúc ấy mình đi Italy lúc đó tương đương với quyết định đần độn. ". . . . . ." Hách Liên Thần lúc này mới phát hiện mình bị trò đùa dai của Tây Hàn mà tự mình nhận tội, đưa tay làm lau mồ hôi, được rồi, hắn anh minh thần võ khi còn sống tuyệt đối cũng hủy bỏ bào thai song sinh này. Cười gượng hai tiếng, Hách Liên Thần vội vàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta nói chuyện đứng đắn, tôi mới vừa nghe được có phải hay không em trai cậu, em trai của cậu gần đây bị vài nhóm người theo dõi, cậu bảo nó chú ý một chút, không có chuyện gì thì đừng nên ra ngoài rêu rao khắp nơi, nếu gặp nó thì nên ngăn lại, này thông thường mọi người đều biết rõ đây là con trai của Hoắc Cảnh Sâm, còn lại là ở thành phố A một nơi nhạy cảm như vậy, cậu cũng không phải không biết bên kia có một số người mỗi ngày đều ở ước gì Hoắc Cảnh Sâm chết sớm một chút hết được, đặc biệt là chỉ biết thăm dò tài sảm của Hoắc Cảnh Sâm." Hách Liên Thần lời nói trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, đánh về đánh, rồi sau đó một trò đùa dai nhỏ và một trò đùa dai nhỏ, thống hận tên tiểu tử Hoắc Thần Viễn bình thường phách lối là một chuyện, nhưng hết sức thích đôi song sinh này nhưng cũng không phải là giả. Tây Hàn ở trong điện thoại này nhún vai Hách Liên Thần cũng không có thấy được: "A, cậu nói chuyện này? Chủ yếu là gần đây có quá nhiều người đều đem ánh mắt đặt ở trên người mẹ ta, ặc, lúc này vì an toàn của mẹ, thân là con trai dĩ nhiên cũng nên có sức lực không phải sao?" Tây Hàn nói là chuyện phải làm, giống như tất cả sự việc đều là. . . . . . Hách Liên Thần khóe miệng run rẩy, sửng sốt khoảng chừng mười giây mới có phản ứng, hơn nữa còn phản ứng đến kinh người : "Mẹ nó! Con vật nhỏ kia là cậu thả ra ngoài hay sao? Ta liền nói đến cái lông Hoắc Cảnh Sâm ẩn núp chuyện còn có người có thể tra ra được, thì ra lại là tên tiểu tử kia bị cậu làm cho hư? ! Cậu sau này nhất định không có phúc." Tây Hàn gật đầu một cái, nhưng là ý thức được Hách Liên Thần không thể nhìn thấy, lại nhàn nhạt đáp một tiếng: "Đúng, tôi cuối cùng phải tra ra rốt cuộc người nào muốn gây ra chuyện bất lợi với mẹ ta mới được, hiện tại những người đó đã đơi tầm mắt từ mẹ ta sang người Hoắc Thần Viễn vô cùng tốt, huống chi ta cho là muốn trói Hoắc Thần Viễn chỉ có những người đó muốn mình xui xẻo." Hách Liên Thần cau mày, nhưng chỉ nửa đùa nói một câu: "Nhà ngươi nên có chừng mực, người em trai kia thân thể cực kì mảnh mai, ngươi cần dừng đúng lúc, chơi lớn rồi sẽ không tốt, cứ như vậy." Khi nói chuyện Hách Liên Thần quả quyết dừng máy, vậy mà cậu nhóc để lại một câu có ý tứ không rõ thân thể mảnh mai lúc đó Tây Hàn cũng chỉ có thể lý giải là Hoắc Thần Viễn khi còn bé tới nay ăn sung mặc sướng và cũng không có suy nghĩ khác, cho tới một ngày nào đó Tây Hàn thấy được lời mà Hách Liên Thần nói là thân thể mảnh mai thì lúc này ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. ———— Vùng ngoại thành, sòng bạc tư nhân lớn nhất ở Italy, tầng ba dưới đất. Trong căn phòng mờ tối ánh sáng duy nhất là từ hình ảnh đang được chiếu kia, hình ảnh rõ ràng đưa lên màn ảnh trên sân khấu, hình ảnh mỗi ba giây lại chuyển đổi một lần, màn ảnh trên sân khấu đang hiện lên hình ảnh bốn người mà không ai khác chính là, Hoắc Cảnh Sâm, Mộ Niệm Thần, Mộ Tây Hàn, cùng với Hoắc Thần Viễn. Một nhà bốn người, mặc dù không có chụp chung, nhưng cẩn thận so sánh với nhau, không khó phát hiện bốn người có mối quan hệ, anh em sanh đôi quả thật rất giống phiên bản nhỏ của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng bộc lộ ra ngoài dáng vẻ cực kỳ giống như người phụ nữ trong tấm hình. Cách màn ảnh sân khấu hai thước trên ghế sa lon, giờ phút này đang co ro một thân thể toàn thân đã bị chính bản thân gói lại, màu áo khoác đen ẩn núp trong bóng tối cơ hồ không một tiếng động, không cách nào phân biệt là nam hay nữ, ngay cả nơi duy nhất là gương mặt cũng bị mắt kính khổng lồ che hơn phân nữa khuôn mặt, thỉnh thoảng màn hình trên sân khấu lại thay đổi, bối cảnh một mảnh sáng ngời, chiếu sáng cái khoảng không gian lúc này đủ thấy rõ khuôn mặt người này lộ trong không khí đầu tóc da dẻ cơ hồ là một người dữ tợn, lần lượt thay đổi vết sẹo vẫn kéo dài đến mắt nơi đã được che kín. Hình ảnh cuối cùng ngừng trong ảnh chỉ có một mình Hoắc Cảnh Sâm, mới vừa xuống xe Hoắc Cảnh Sâm đeo mắt kính, môi mỏng mấp thành một đường thẳng tắp, một thân trang phục hưu nhàn, đem thân thể rắn chắc hoàn toàn làm nổi bật lên đường cong, hoàn mỹ thật dù ở góc nào đều là tỷ lệ vàng, ngón tay thon dài khoác lên trên cửa xe, nhưng không có nghĩ tới đây chính là hình ảnh sẽ bị chụp được. Đây là hình ảnh cuối cùng rồi, người đàn ông đứng ở bên cạnh ghế sa lon cung kính tiến lên, há miệng muốn nói những gì, trên ghế sa lon một người khác đứng lên liền bảo người kia ngừng nói, cả người được bọc trong chiếc chăn màu đen áo khoác bên ngoài dáng vẻ không khác nào làm cho người khác xác định người này là thật không hề tồn tại. Dưới chân bước đi, kèm theo âm thanh giẫm nát ở trên sàn nhà thời điểm phát ra tiếng vang có hơi nhỏ, trong cả căn phòng bầu không khí có vài phần làm cho người ta không khỏi sợ hãi kinh người, mà người mặc áo đen đi lại tốc độ tựa như u linh, bởi vì bốn phương một mảnh bóng tối, cũng không có ai phản ứng thời điểm người mặc áo đen đã đứng trước màn hình sân khấu. Màn trên sân khấu là bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm đẹp trai đến mê người, mang theo vẻ hấp dẫn trí mạng, màn sân khấu đủ dài, cả người Hoắc Cảnh Sâm được phóng to ở màn hình, hình ảnh trên sân khấu là vùng địa cực, lại hoàn toàn phù hợp một thân cảnh cao kia, nếu như không phải hình ảnh quá mức lặng yên không một tiếng động, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta hoài nghi, Hoắc Cảnh Sâm thật liền đứng ở trước mặt. Trên sân khấu là người mặc áo đen bình tĩnh nhìn một chút đủ hồn khiên mộng nhiễu, ngước đầu nhìn lên độ cong của người mặc áo đen trên mặt có vết sẹo dữ tợn dưới ánh sáng có vẻ làm cho người ta hít thở không thông. Hồi lâu nhìn qua, trên mặt người kia rõ ràng chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, chất lỏng trong suốt từ bên trong mắt kính tràn ra ngoài, rồi sau đó từ trong chiếc áo khoác đưa ra một cái tay, không giống với vết sẹo trên mặt hiện đầy dữ tợn, cái tay khác thường kia trắng nõn đẹp mắt. Ngón tay che ở màn sân khấu trên, mà nơi kia trong tấm hình vừa đúng là cánh tay Hoắc Cảnh Sâm không có gác lên trên cửa xe, hai cái tay cách màn ảnh đụng vào chung một chỗ, ở nơi này trong đêm tối hình như lộ ra mấy phần bi ai, sẽ không bao giờ, Niệm Thần có thể ngăn cách bởi vì đây là hình ảnh, không thể nghi ngờ là bởi vì không chiếm được người đàn ông kia. Trên tấm hình, Hoắc Cảnh Sâm giống như thiên thần. Ngón tay trắng nõn dọc theo bàn tay Hoắc Cảnh Sâm đi lên người, trải qua cánh tay của hắn, mỗi lần đều là cẩn thận rồi lại thận trọng che chở, nghiễm nhiên không có đơn giản như vậy. Xương quai xanh tinh xảo, cổ thon dài, rồi sau đó như ngừng lại trên môi mỏng đang khép chặt, ánh mắt như ngọn đuốc mặc dù cách một tầng mắt kính vẫn là không che đậy mà tầng kia là nguồn gốc của tội ác trong vực sâu. Một giây kế tiếp, người mặc áo đen nhẹ nhàng đi cà nhắc, vừa là dễ dàng bốn mắt nhìn nhau, 2 cái kính râm, giờ phút này người kia bình tĩnh nhìn một chút mặc dù đeo kính đen cũng giống vẻ hấp dẫn trí mạng của người trong ảnh, khóe môi thế nhưng dắt một đường cong nhàn nhạt, rồi sau đó chậm rãi mà tới gần. Hôn lên môi mỏng Hoắc Cảnh Sâm, tham lam muốn hưởng thụ một tia an ủi ấm áp, nhưng mà cái gì cũng không có, màn hình sân khấu lạnh lẽo, Hoắc Cảnh Sâm không nhúc nhích như vậy, mà thật chỉ là một tấm hình mà thôi. Tất cả động tác vì vậy dừng lại, người kia vẫn như cũ đứng ở trước màn hình khổng vẫn không nhúc nhích, rồi sau đó người mặc áo đen với âm thanh khàn khàn làm cho tóc gáy đều dựng vang lên lời nói: "Hoắc Cảnh Sâm, Hoắc Cảnh Sâm. . . . . ." Thấp giọng nỉ non phối hợp với âm thanh quỷ dị như vậy, không thể nghi ngờ, màn này cũng không tốt đẹp như vậy: "Em nói qua, em không cho phép bất kì người phụ nữ kia xuất hiện bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm! Tại sao còn có thể xuất hiện anh em song sinh? Có nghe hay không? Tôi muốn ba người kia từ nơi này biến mất khỏi thế giới! Em không được, vậy hãy để cho anh cô độc cả đời tốt lắm!"