Bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn thấy sự việc xảy ra không thể thu lại, quả quyết tránh xa bàn tay nhỏ bé của Tây Hàn, rồi sau đó quả quyết nói: "Em nhớ phải về có chút việc, gặp sau nha." Vừa nói xong một cậu bé mang theo con chó lập tức chạy mất. . . . . . Cậu dù có không sợ chết đến đâu cũng hiểu được ánh mắt người khác, sự việc trước mắt hỏng bét rồi, vì phòng ngừa án mạng xảy ra, cậu tất nhiên phải đi chỗ khác trốn, tỉnh táo mới tốt, chờ Tây Hàn tỉnh táo lại cậu trở lại mới tốt. Bạn nhỏ Tây Hàn nhức đầu nhìn tình trạng thảm hại của phòng trọ nhỏ, quả quyết nâng trán, trực tiếp cứng đờ như tượng trước gió rồi, đây thực sự là việc mà đứa trẻ năm tuổi nên làm sao? Năng lực phá hoại của trẻ con không phải chỉ dừng lại ở việc nắm tóc đánh nhau sao? (Kate: Năng lực gì thế này -_-|||) Nhắm mắt làm ngơ, sau một hồi u buồn thân thể nhỏ bé của bạn Tây Hàn lắc lư đi về phía nhà vệ sinh, cậu phải tắm nước nóng để an ủi tâm hồn kinh sợ vẫn chưa ổn định của mình. Về việc cục diện rối rắm trong phòng thì đợi mẹ trở về sẽ nói với mẹ là người ngoài hành tinh tới, ừ, mẹ mình thỉnh thoảng thần kinh không ổn định, với chỉ số thông minh của mẹ thì mẹ nhất định sẽ tin, hơn nữa có lẽ còn vui mừng gọi điện thoại cho phóng viên báo chí đến. Được rồi, nhưng nếu bạn nhỏ Tây Hàn nghĩ rằng tai họa từ đây chấm dứt, cậu sai hoàn toàn rồi, năng lực phá hoại của bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn nếu chỉ giới hạn như thế thì cậu đã không phải đối tượng khiến Hách Liên Thần đau đầu liên tục, được rồi, mà thật ra thì chuyện xảy ra kế tiếp có lẽ trên một mặt nào đó không tính là phá hoại. Trên phương diện nào đó, hoặc lúc đó Jesus lão nhân gia bị mù, cho nên Ngài lại đưa Hoắc Thần Viễn tới. Chuyện là thế này, lúc Hoắc Thần Viễn dẫn BOA xuống lầu, thời điểm dừng ở cuối cầu thang thì ống quần bị BOA cắn không chịu buông, Hoắc Thần Viễn tò mò việc BOA không nghe lời lúc này, phải biết bình thường cậu nói một BOA tuyệt đối không dám nói hai. Con chó mặt dáng vẻ uất ức, thấy chủ nhân mình không thể hiểu ý mình lúc này, thẫn thờ một lúc, đặt mông ngồi xuống đất, sau đó móng vuốt sờ cổ, nhắc nhở Hoắc Thần Viễn một chút. Hoắc Thần Viễn lúc này mới phát hiện ra dây xích của đã rơi từ lúc nào, quay đầu liếc mắt nhìn nhà trọ sau lưng, từ từ thở dài, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn lại bước chân quay lại đường cũ. Phòng tắm, Tây Hàn rất vừa lòng ngâm thân thể nho nhỏ của mình trong nước ấm, bởi vì phải phục vụ nhóc em trai khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi thì đối với Tây Hàn lúc này xem như là một sự an ủi tinh thần nho nhỏ. Nhưng giây kế tiếp, thật kỳ lạ, cậu rõ ràng đã khóa trái cửa phòng tắm rất cẩn thận mà nó lại bị mở từ bên ngoài. Thân thể nhỏ bé của Tây Hàn bồn cứng đờ, theo bản năng muốn lặn cả người trong bồn tắm, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, lý trí lớn hơn tất cả, cậu không biết bơi lội, tuy ấm ức nhưng dĩ nhiên cũng không được. Vài giây, còn chưa đủ để Tây Hàn hoàn toàn thoát ra khỏi ý tưởng quái dị, từ khe cửa ló ra một cái đầu giống Tây Hàn như đúc, được rồi, đây chính là bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn. Sau một hồi tìm kiếm ở phòng khách không có kết quả, khổ nỗi vẫn không tìm được dây xích của BOA, tự hỏi có phải nó bị rớt ở nhà vệ sinh không, kết quả là, dưới tình huống run rẩy biết rõ bên trong có người, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn quả quyết vận dụng phương pháp không đứng đắn từ bên ngoài mở cửa ra, đùa sao, ngày hôm nay nếu không tìm tìm được dây xích này, xem chừng BOA có thể quậy phá cậu không biết bao nhiêu ngày nữa. Giờ phút này, khi Tây Hàn thấy rõ cái đầu vừa ló ra là của ai, lập tức xúc động muốn giết người, thế nào cũng được, chỉ cần khiến tên nhóc này biến mất khỏi địa cầu là được, nếu không thì cậu không chắc chắn sẽ không có ngày nửa đêm cậu mộng du tự tay đâm chính tên nhóc này. . . . . . Bạn nhỏ Tây Hàn vừa mới khôi phục sức sống giờ lại suy sụp, lúc này cậu thật sự suy nghĩ không nhiều, cậu chỉ biết, đầu mình đang gửi một thông điệp đến cơ thể, đó chính là cách nhóc tai hoạ Hoắc Thần Viễn này xa một chút. Cho nên theo bản năng bạn nhỏ Tây Hàn đưa ánh mắt đảo quanh, con ngươi không hề có tiêu cự, cứ như cậu bị đục thủy tinh thể, bình tĩnh đứng lên, không hề che dấu từ trong bồn tắm đi ra, dù thế nào đi nữa cậu và Hoắc Thần Viễn giống nhau không ít. Mà thật sự bởi vì một loạt hành động không xấu hổ xoay người bước ra ngoài của bạn nhỏ Tây Hàn lúc này làm mắt Hoắc Thần Viễn sáng lên như vừa phát hiện ra châu lục mới. Hoắc Thần Viễn vui mừng giơ lên ngón tay nhỏ bé, một cái tay khác rất phối hợp che miệng, không thể không nói Hoắc Thần Viễn thật sự rất có thiên phú diễn trò, nếu đồng ý hiện thân, tuyệt đối lập tức trở thành ngôi sao nhỏ nổi khắp toàn cầu. "Nha nha ~" Sau hai giây vui mừng Hoắc Thần Viễn cảm khái như thế, mà điều làm cậu vui mừng như vậy chính là ngực trái Tây Hàn có một cái bớt quái dị đỏ như máu cỡ chưa bằng đồng xu, dĩ nhiên, trên người có bớt không phải là điều gì kỳ quái, thần kỳ là ngực phải Hoắc Thần Viễn cũng có cái bớt màu đỏ giống hệt về cả hình dạng và kích cỡ. Cảm thán một lúc, Hoắc Thần Viễn vung chân đi theo hướng bạn nhỏ Tây Hàn, cậu nghĩ rằng, sinh đôi mà có thể giống nhau đến trình độ này thì nhất định đời trước đã có duyên phận kỳ quái nào đó, cho nên giờ phút này tất cả ngôn từ đều không đủ để biểu đạt sự hưng phấn của cậu, ít nhất thời khắc lịch sử này, dù cậu có đưa ra một cái ôm hay thơm một cái dường như cũng chưa đủ? Bạn nhỏ Tây Hàn trong mắt rốt cuộc đã có tiêu cự, chỉ là khi cậu nhìn thân thể nho nhỏ kiêu ngạo của Hoắc Thần Viễn nhào tới, khóe miệng run rẩy, kích động muốn nhảy ra ngoài cửa sổ bên cạnh. Lúc này bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn thực hiện hành động do bị ảnh hưởng bởi Vivi yêu phim Hàn đến trình độ chết đi sống lại, giang hai cánh tay động tác như muốn bay qua, khóe môi Hoắc Thần Viễn rõ ràng tràn đầy nụ cười tà mị cùng một trò đùa dai: "Ôm nào ~" (Kate: Câu này ta chém) Tây Hàn lần nữa nâng trán, hiện tại cậu không chỉ gặp rắc rối đâu, cậu thật sự muốn phá hủy địa cầu sau đó bắn tên nhóc Hoắc Thần Viễn kích động này lên Hỏa tinh, mắt thấy bóng dáng nho nhỏ đã bổ nhào đến trước mặt, vì để tránh va chạm bi thương sắp tới... Giây kế tiếp, Tây Hàn quả quyết dời bước đi, đẩy Hoắc Thần Viễn đang xông tới ra, mà hậu quả là, rất rõ ràng, một bạn nhỏ nào đó vồ hụt, bởi vì lực quán tính quá lớn cùng với việc chân đầy nước nên trượt chân. "Phù phù ——" (âm thanh của nước) Bởi vậy, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn chẳng những không ôm được Tây Hàn, thậm chí cũng không cứu vớt được cơ thể đang mất thăng bằng, mạnh mẽ rơi cả người vào trong bồn tắm, cả người phủ đầy bọt nước. "A ——" (Kate: Chém tiếp, từ ở đoạn này ta không hiểu) Bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn quay cuồng bò dậy, làm bộ đáng thương đứng lên, những giọt nước trong mắt không biết là nước mắt hay do vừa rơi vào bồn tắm, lại làm nũng lần nữa, run run giơ bàn tay mũm mĩm lên, thật lòng hi vọng lúc này anh trai có thể kéo mình lên, bức tranh mỹ nhân đi tắm cũng đâu có chật vật như vậy? Cảnh tượng này thế nào cũng làm cho người ta liên tưởng đến cảnh Niệm Thần từ trong bồn tắm chạy ra rồi ngã, bởi có câu có mẹ thì phải có con, cho nên bạn nhỏ Thần Viễn trên một vài phương diện chắc chắn rất giống mẹ mình. Được rồi, lúc này nếu nói bạn nhỏ Tây Hàn giữ đúng vai và lời nói của Hoắc Cảnh Sâm có vẻ là ý tưởng rất không hài hòa, nhưng sự thật như thế, tại sao từ trong ra ngoài tên nhóc này lại rất giống ba cậu? Được rồi, dò số chỗ ngồi cũng được, giống ai thế nào cũng được, nhưng nếu như bạn cho rằng cảnh tượng, địa phương đổi thậm chí còn đổi lại nhân vật và kết quả, vậy bạn sai mười phần rồi. Lúc này bạn mong chờ bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn sẽ có được một cái ôm công chúa hoàn mỹ? Hoặc bạn nhỏ Tây Hàn lại thiện tâm đại phát đưa tay kéo Hoắc Thần Viễn lên? Vậy bạn cũng sai mười phần rồi. Cái ôm kiểu công chúa thì miễn đi, giờ phút này, với sự căm thù nhóc em trai đến tận xương tuỷ của bạn nhỏ Tây Hàn mà cậu không kéo hai chân Hoắc Thần Viễn mà lôi ra ngoài thật sự đã là một kỳ tích rồi Hoắc Thần Viễn từ từ mặc bộ áo ngủ lên người, thậm chí tương đối bình tĩnh cài tốt từng cái nút áo, sau khi làm xong tất cả, hình như tâm tình tốt lên không ít, sao có thể không tốt, cả tối hôm nay, hình như cái người ở nơi này đã thất thế rồi. Bạn nhỏ Tây Hàn bước tới, lúc này ngay cả bước chân cũng rất nhẹ nhõm, phối hợp cảnh tượng huýt gió một cái, sau đó lúc đi tới cửa dường như nghĩ ra điều gì, ngoái đầu nhìn xuống, lộ tám cái răng trắng tinh: "Em trai thân yêu, em thật sự nên đi làm xiếc thú, em mà không vào được thì anh sẽ đánh cái đoàn xiếc đó!"