Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 109
Lúc này Mộ Niệm Thần đang soi gương tự luyến, hoàn toàn đem chuyện con trai mình trở về ném ra phía sau đầu.
Bên kia, anh bạn nhỏ Tây Hàn đã trở lại căn phòng trọ nhỏ của hai mẹ con, sau khi xác định mẹ mình vẫn chưa về sau rất tự giác trở về phòng mình cất hành lý, rồi sau đó cầm áo ngủ tự nhiên chạy vào phòng tắm.
Đã qua giờ tan việc rất lâu mà mẹ mình cũng chưa thấy bóng dáng, giờ phút này anh bạn nhỏ Tây Hàn cảm thấy mình không nơi nương tựa nằm trên ghế sa lon cầm hộp điều khiển tv vừa đổi đài vừa chờ mẹ mình về.
Bản tin thời sự đang phát, cậu nhóc cũng không chút để ý đồng thời ở đáy lòng cảm khái một tiếng, bản tin thời sự này không cần xem cũng đoán được tin tức xã hội lúc này.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, anh bạn nhỏ Tây Hàn cũng cho là chuyện đương nhiên rằng mẹ mình sơ ý không có mang chìa khóa.
Cho đến khi cậu nhóc vừa mở cửa thấy người trước mắt mặt mũi giống mình như đúc thì trời mới biết trong khoảng vài giây ngắn ngủi cậu còn tưởng rằng có người nào đó độc ác đặt một mặt toàn kính ở trước cửa nhà cậu.
“Hoắc Thần Xa, có thể làm phiền em hơi nghiêng người sang một chút được không, như vậy anh ít nhất sẽ không cho là mình đang soi gương.”
Vẻ mặt Tây Hàn nghiêm túc quan sát gương mặt người đối diện, ý đồ có thể từ trên gương mặt đó tìm ra chút ý tứ. Đêm tối hai anh em sinh đôi giáp mặt nhau cảm giác thật quỷ dị.
Anh bạn nhỏ Thần Xa rất lễ phép nhiệt tình ôm lấy người anh trai của mình tỏ vẻ đối với người anh này vô cùng yêu thích:
“Anh có thể bày ra tạo hình Crayon Shinchan kinh điển, nếu như anh nhúc nhích liền chứng minh anh không có soi gương.”
Mặt anh bạn nhỏ Thần Xa nghiêm chỉnh nêu lên phương pháp của mình.
“. . . . . .” Tại sao không phải cậu ấy bày chứ?
Anh bạn nhỏ Thần Xa tuyệt không coi sự xuất hiện của mình là chuyện lạ nhanh chóng đi vào cửa đổi giầy, một hồi hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, hình như đang cố gắng tìm gì đó.
“Em trai, nếu như em là tới gặp mẹ mách chuyện anh khi dễ em, thật đáng tiếc, mẹ vẫn chưa về.”
Tây Hàn đóng cửa ngồi trở lại trên ghế sa lon, chấp nhận mục đích chuyến đi lần này của anh bạn nhỏ Hoắc Thần Xa.
Anh bạn nhỏ Thần Xa hiểu rõ gật đầu một cái, cuối cùng ánh mắt lóe sáng dừng lại trên người đối diện mình có cùng một khuôn mặt giống nhau, kéo ra một nụ cười tiêu chuẩn lưu manh, kết hợp với giọng nói làm bộ ra vẻ đáng thương:
“Thật đúng dịp, mẹ anh không có ở đây, cha em cũng không ở đây, cho nên em tới tìm anh nương nhờ, rất tốt nha, cũng một ngày không có cơm ăn rồi.”
“. . . . . .” Cái gì gọi là mẹ anh cha em? Cậu ta đói mắc mớ gì tới cậu? Chẳng lẽ có cậu liền no sao?
Thời điểm nhìn khung cảnh đèn rực rỡ của nơi này, Mộ Niệm Thần có chút ngây ngẩn nhìn tòa kiến trúc quen thuộc trước mắt, trong đầu lại suy nghĩ lung tung về chuyện sáu năm trước. Hình như cô mỗi ngày chuyện làm cô không nguyện ý nhất chính là trở lại căn nhà này, mỗi buổi tối ở trong cái gia đình này đều làm cho cô có loại cảm giác đau khổ.
Mơ hồ nhớ lại, có một lần bởi vì xảy ra chút chuyện nên về nhà muộn so với thời gian bà mẹ ghẻ biến thái đã quy định cho cô, khi đó vừa gặp lại Hạ Nhiễm ở A thị, thẻ tín dụng còn bị bà mẹ ghẻ biến thái tịch thu, kết quả dưới nhiệt độ giữa mùa đông cô bị giam ở ngoài cửa suốt đêm, không có chỗ để đi.
Kết quá mấy ngày liên tiếp bị sốt cao không bớt, trong bệnh viện chỉ có bảo mẫu thỉnh thoảng vào thăm cô một chút.
Từ sau lần đó, cô liền trở nên sợ lạnh khác thường, mỗi lần đến mùa đông, buổi tối thường vùi người ở trong chăn nằm hơn mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.
Suy nghĩ quay trở về, trong lỗ tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng dương cầm ưu nhã, vừa quay đầu lại Mộ Niệm Thần liền thấy được Hoắc Cảnh Sâm từ trong đầu xe đi ra ngoài.
Yêu nghiệt nha! Cô cảm thán tại sao người nào đó còn xinh đẹp hơn phụ nữ, thật đúng là làm người ta dễ nổi nóng.
Hiển nhiên, chỉ mới nửa giờ Hoắc Cảnh Sâm cũng tiến hành một phen ‘ăn mặc trang điểm’, tên đàn ông này trời sanh có một bộ dạng thật hoàn mỹ. Chỉ một thân tây trang đơn giản cũng đủ làm bản thân nổi bật trong đám người, không có nhiều trang sức, trên gương mặt đó càng thêm đáng đánh đòn không có một chút trang điểm lại vẫn đẹp đến như thế. Hai mắt anh ta khẽ nheo lại, ánh mắt rơi vào trên người Mộ Niệm Thần cũng chỉ là trong nháy mắt dừng lại.
Mộ Niệm Thần cũng không phải là cái loại phụ nữ uốn éo, lúc này cô tự nhiên thẳng người đi về phía trước:
“Hoắc Cảnh Sâm, đã đến tận nơi này rồi, tôi dù có muốn chạy cũng chạy không thoát, ngài có thể từ bi nói cho tôi biết đến tột cùng mục đích ngài dẫn tôi tới nơi này để làm gì không?”
Cô cho là mình không có nhàm chán đến nỗi tham gia tiệc đính hôn kinh điển của loại người như vậy, thà rằng bảo cô đối mặt với bốn bức tường con hơn đối mặt với những con người ghê tởm đó, sợ rằng buổi tối ngủ sẽ gặp ác mộng…
Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, chân bước mấy bước dừng ở bên cạnh Mộ Niệm Thần, rồi sau đó ý bảo cô khoác khuỷu tay của mình, đợi đến khi cô hoàn toàn làm theo ý mình, lúc này rốt cuộc mới mở miệng, giọng điệu miệt thị thế gian:
“Cô chỉ cần nhớ, cô là người phụ nữ của Hoắc Cảnh Sâm tôi!”
——————————
“Cô chỉ cần nhớ, cô là người phụ nữ của Hoắc Cảnh Sâm tôi!”
Một câu nói đầy khí phách, giống như Hoắc Cảnh Sâm đang chính miệng thừa nhận việc cô làm người phụ nữ của anh ta chính là việc hân hạnh, hơn người của cô. Nhưng, cho tới giờ khắc này thân ở bữa tiệc cực kỳ xa hoa này, Mộ Niệm Thần mới hiểu được câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm dành cho cô biết bao nhiêu lời động viên trong đó.
Khi bọn họ đi vào trong không thể nghi ngờ đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, hội trường đột nhiên trở nên ầm ỹ, tiếng nghị luận lần lượt thay đổi không ngừng. Mộ Niệm Thần cảm thấy rất không tự nhiên đi theo bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, từ nhỏ đến lớn số lần cô tham gia tiệc có thể đếm được trên đầu ngón tay, giống như trước mắt loại bữa tiệc này quá xa xỉ với cô. Bữa tiệc của xã hội thượng lưu gì đó quá đối với cô chẳng có chút ý nghĩa, đơn giản đúng là những buổi xã giao a dua nịnh hót, mà cô lại cực kỳ chán ghét những thứ này.
Ăn uống linh đình, khách và bạn đều đến đủ, sống ở đâu thì yên ở đấy, không khí lúc này làm cô vô cùng không được tự nhiên, chỉ là cô cảm giác mình ở chỗ này giống như đang ngồi bàn chông, khẽ túm tên đàn ông bên cạnh một cái:
“Hoắc Cảnh Sâm, tại sao tôi có cảm giác ánh mắt của những người đó nhìn tôi rất kỳ quái, trên mặt tôi bị bẩn hay là dung mạo của tôi xinh đẹp hơn người?”
“. . . . . .Cứ bình thường là được rồi.” Hoắc Cảnh Sâm nhàn nhạt trả lời một câu, đối với cái người đang tự khen mình lúc này anh ta không rãnh để ý.
Mộ Niệm Thần quệt quệt khóe môi, thôi, có lẽ đừng trông cậy quá vào tên đàn ông này, dù sao không phải chỉ là một buộc tiệc thôi sao, cô có thể ứng phó được, dù sao người mất mặt cũng là anh ta.
Ở A thị Hoắc Cảnh Sâm có thân phận và địa vị như thế nào chứ? Bữa tiệc này có thể nói bởi vì sự xuất hiện tối nay của anh ta mà trở nên đỉnh điểm, bữa tiệc đính hôn của cô dâu chú rễ cũng trở nên không đáng quan tâm. Lúc này ai cũng tận dụng cơ hội tiến tới nói chuyện chào hỏi mấy câu để thuận lợi cho công việc sau này của mình, nếu có thể cùng Hoắc Thị hợp tác tuyệt đối lên như diều gặp gió.
Chỉ là lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm rõ ràng không có quá nhàn hạ thoải mái mà bàn luận phương diện làm ăn với bọn họ, mỗi lần có người tới, luôn mặc kệ làm người ta rơi vào khó xử, anh ta nếu không bỏ lại một câu ‘Hoắc Thị không thiếu phía đối tác’, hoặc dứt khoát trực tiếp câm miệng, không nói câu nào…
Dĩ nhiên sự xuất hiện hôm nay của Hoắc Cảnh Sâm người vui mừng nhất là Mộ Thiên Hùng, lúc đó, đang cùng vài người bạn lui tới trên phương diện làm ăn nói chuyện với nhau, Mộ Thiên Hùng tự nhiên cũng chú ý tới Hoắc Cảnh Sâm đến, tảng đá trong lòng rốt cuộc có thể để xuống, hình như, việc buổi sáng muốn Cố Minh Thâm đi một ít chuyến rất có hiệu quả.
Mà ông ta cũng hiểu, hoặc nhiều hoặc ít, người đàn ông đối với Mộ Niệm Thần cũng có chút ý tứ, nhưng quan trọng trong bàn cờ của ông ta cần phải có anh ta tham gia mới được.
Kết quả là, một giây kế tiếp, nâng ly rượu đi từ phía này đi qua.
“Hoắc tổng, cảm ơn ngài trong lúc cấp bách tới đây tham gia bữa tiệc đính hôn của tiểu nữ, Mộ mỗ trước cạn vì kính.” Đang khi nói chuyện Mộ Thiên Hùng một ly rượu đỏ xuống bụng đem trên tay bối ly ly đưa tới bên cạnh người hầu bàn trên tay.
Hoắc Cảnh Sâm ý tứ y hệt khẽ nhấp một cái, ánh sáng nhu hòa từ khổng lồ đèn thủy tinh trung chiếu nghiêng xuống, khi trên tay anh ta rời bỏ miệng chén chiết xạ ra một vòng chói mắt ánh sáng, mà cậu nhóc khóe môi mỉm cười:
“Mộ tổng nói đùa, dầu gì ngài cũng là cha của Niệm Thần.”
Đột nhiên kéo ra tầng này quan hệ khiến Mộ Thiên Hùng vui mừng nhướng mày, cho là tối nay hiệp ước vấn đề đã thành công một hơn phân nửa, ngược lại Mộ Niệm Thần. Hoắc Cảnh Sâm lời kia vừa thốt ra, trên mặt cô nét mặt trực tiếp liền sụp đổ xuống, liên quan gì tới cô? ! Vì sao nằm người luôn là có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu li kỳ trung thượng mấy phát?
“Ha ha, cũng thế.”
Mộ Thiên Hùng gật đầu một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía đứng ở một bên vẫn trầm mặc Mộ Niệm Thần, bộ dáng lộ vẻ người cha hiền từ, ông ta cho là ít ngày trước cùng Mộ Niệm Thần nói chuyện hẳn không có vấn đề gì, giống như nay mà nói, ông ta cho là Hoắc Cảnh Sâm đợi Mộ Niệm Thần coi như là thật tốt, mà cậu ta chỉ phải nắm chặt vòng này Mộ Niệm Thần, cậu nhóc cũng không tin đến lúc đó không thể giết vào Hoắc Thị, hơn nữa kéo Mộ Thị nâng cao một bước.
“Ngược lại ngươi Mộ Niệm Thần, cha nghe nói con cùng Hoắc tổng có một đứa con trai, hôm nay thế nào không mang theo tới đây cho người ông ngoại như ta nhìn một chút?”
Lời nói có ngụ ý, có lẽ còn mang theo nào đó uy hiếp ý vị, Mộ Niệm Thần tự nhiên biết đây là ý gì.
Hoắc Cảnh Sâm đưa tới bên môi ly thủy tinh đột nhiên dừng một chút, cười như không cười đem Mộ Niệm Thần hướng mình bên cạnh kéo mấy phần:
“Mộ tổng nếu có thể đem hoắc một cuộc sống riêng điều tra cái kia sao hoàn toàn như thế nào lại không biết con ta tạm thời vắng mặt Quốc Nội?”
Mộ Niệm Thần theo bản năng liếc mắt nhìn giúp đỡ mình giải vây Hoắc Cảnh Sâm, trong điện quang hỏa thạch có chút ý tưởng trong đầu một lóe mà mất, hình như rất nhiều chuyện người đàn ông này đều là biết, thường thường càng trầm mặc, bộc phát lúc liền càng hung mãnh
“Hoắc tổng, cảm ơn ngài trong lúc cấp bách tới đây tham gia bữa tiệc đính hôn của tiểu nữ, tôi cạn trước.” Đang khi nói chuyện Mộ Thiên Hùng mang một ly rượu đỏ từ tay người bồi bàn mời Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Cảnh Sâm khẽ nhấp môi một cái, ánh sáng nhu hòa từ đèn thủy tinh khổng lồ trên trần nhà chiếu nghiêng xuống, khi trên tay anh ta rời bỏ miệng ly chiết xạ ra một vòng ánh sáng chói mắt, khóe môi anh ta mỉm cười nói:
“Mộ tổng nói đùa, dù sao ngài cũng là cha của Niệm Thần.”
Đột nhiên anh ta đề cập đến mối quan hệ này khiến Mộ Thiên Hùng vui mừng nhướng mày, cho là hiệp ước tối nay đã thành công một hơn phân nửa. Ngược lại Mộ Niệm Thần vừa nghe thấy lời Hoắc Cảnh Sâm vừa thốt ra, trên mặt cô thể hiện dáng vẻ sụp đổ, liên quan gì tới cô?! Vì sao cô lúc nào cũng là người trúng thương kia chứ?
“Ha ha, cũng thế.”
Mộ Thiên Hùng gật đầu một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Niệm Thần đang đứng một bên vẫn trầm mặc nãy giờ, bộ dáng lộ vẻ người cha hiền từ, ông ta cho là ít ngày trước cùng Mộ Niệm Thần nói chuyện hẳn không có vấn đề gì. Như hôm nay, ông ta nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm đối xử với Mộ Niệm Thần thật tốt, mà bàn tay anh ta nắm chặt Mộ Niệm Thần, ông ta tin tưởng có một ngày sẽ nắm Hoắc Thị trong tay, hơn nữa kéo Mộ Thị nâng lên một tầm cao mới.
“Mộ Niệm Thần, cha nghe nói con cùng Hoắc tổng có một đứa con trai, hôm nay thế nào không mang theo tới đây cho người ông ngoại như ta nhìn một chút?”
Lời nói có ngụ ý, có lẽ còn mang theo uy hiếp, Mộ Niệm Thần tự nhiên hiểu được ý trong lời nói của ông ta.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
43 chương
82 chương
24 chương
10 chương
74 chương
31 chương
12 chương