Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?
Chương 107
Cả người Mộ Niệm Thần cứng đờ, lần này tốt rồi, muốn chạy trốn cũng không được.
Cố Minh Thâm không chút tin tưởng nhìn hai người trước mắt, ít ngày trước cùng cô nói chuyện, anh ta cũng chỉ đơn thuần cho là Mộ Niệm Thần muốn kích thích anh ta mà đùa giỡn. Hoắc Cảnh Sâm là người nào, làm sao có thể cùng người bình thường như Mộ Niệm Thần có đứa bé?
Nhưng hai ngày trước khi Mộ Thiên Hùng tìm anh ta hơn nữa đem mọi chuyện nói cho anh ta biết, mà hôm nay nguyên nhân anh ta tới đây cũng do Mộ Thiên Hùng yêu cầu. Mục đích rất đơn giản, bọn họ muốn đứa bé kia, chỉ có như vậy Mộ thị mới có thể bước lên một tầm cao mới.
Tình cảm của anh ta đối với Mộ Niệm Thần là thật, chỉ là chuyện tình cảm này đến tột cùng có mấy phần chỉ có chính trong nội tâm anh ta hiểu rõ ràng nhất. Kết hợp với việc điều tra mấy ngày nay, anh ta cho là Mộ Niệm Thần hiện tại chỉ là một bà mẹ đơn thân, nhưng không ngờ anh ta đợi ở đây nửa giờ, chứng kiến tình cảnh như vậy, mà kế hoạch ban đầu rõ ràng không thể tiến hành.
Mộ Niệm Thần cảm thấy có chút buồn cười khi bộ dạng Cố Minh Thâm lúc này giống như đang bắt gian tại trận, người đàn ông da mặt dày này càng thêm trơ trẽn. Kết hợp ít ngày trước Mộ Thiên Hùng có tìm gặp cô, lúc này tám chín phần mười cô cũng đoán được mục đích của Cố Minh Thâm tới đây là gì.
Hoắc Cảnh Sâm nhìn cũng không nhìn Cố Minh Thâm một cái, quay đầu lại, vẻ mặt nhàn nhạt:
“Tôi cho cô thời gian mười phút, giải quyết người đàn ông này, sáng sớm nhìn thật chướng mắt.”
Tiếng nói vừa ngừng Hoắc Cảnh Sâm cùng Cố Minh Thâm lướt qua nhau rồi sau đó ngồi vào chiếc xe Lamborghini bản số lượng có hạn kia.
Trên thương trường, Hoắc Cảnh Sâm có thể đứng ở vị trí hôm nay, việc đấu trí dĩ nhiên hơn người khác, mà người đàn ông trước mắt này không có bất cứ uy hiếp gì, anh ta hoàn toàn có thể không để vào mắt.
Chỉ là trong lòng một chút cảm giác không thoải mái không lý giải được nguyên nhân vì sao?
Hoắc Cảnh Sâm vừa đi cả người Mộ Niệm Thần cảm thấy thoải mái hơn, lúc này, cô nở rộ nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt mị người nói:
“Cố tiên sinh, sáng sớm có gì chỉ giáo?”
Gớm! Sáng sớm gặp người xúi quẩy như vậy, cô có thể hình dung vận số cả ngày hôm nay của mình khẳng định không được tốt.
Cơn giận trong người không thể bộc phát được Cố Minh Thâm che lấp, mặt mũi giả vờ hữu nghị, vốn không kiên nhẫn cũng sớm bùng nổ:
“Mộ Niệm Thần, anh thật sự hoài nghi, chuyện sáu năm trước anh cùng Vũ Tây chỉ là cái cớ để em cùng Hoắc Cảnh Sâm qua lại, bình tĩnh mà xem xét, em thật không đáng giá để anh đến ngày hôm nay nhớ mãi không quên.”
Không thể nghi ngờ lúc này Cố Minh Thâm thật sự tức giận, một mặt anh ta nghĩ muốn cùng Mộ Niệm Thần làm lại từ đầu. Mặt khác người phụ nữ này đã có người đàn ông khác, thậm chí chính anh ta đều không thể không thừa nhận, người đàn ông kia mạnh hơn anh ta hơn mấy trăm lần.
Nghĩ đến thân phận con gái riêng của cô ban đầu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, anh ta đã từng vứt bỏ không cần thật không nghĩ đến hôm nay cô lại càng trở nên xinh đẹp, thành thục hơn. Vả lại bên cạnh cô có một người đàn ông xuất chúng như thế, anh ta thật không cam lòng.
Không cam lòng với này người phụ nữ nói quên là quên, hôm nay hai người tựa như hai người qua đường xa lạ.
Mộ Niệm Thần dở khóc dở cười với những lời giải thích của Cố Minh Thâm giờ phút này, nhớ mãi không quên? Cô cám ơn cả nhà của anh ta, không trách được cô gần đây gặp ác mộng còn trong mệnh gặp phải tiểu nhân, thì ra là bị người này nhớ nhung?
“Ba ba ——”
Mộ Niệm Thần vỗ vỗ bàn tay của mình, một giây kế tiếp nói cười duyên dáng:
“Ơ, Cố Đại tình thánh, anh ngày hôm nay trước khi đến chẳng lẽ không có nghiên cứu trước một chút về Hoắc Cảnh Sâm? Hoặc là người giựt giây cho anh tới đây Mộ Thiên Hùng không có nói cho anh biết, tôi cùng Hoắc Cảnh Sâm lên giường hoàn toàn do thủ đoạn xấu xa ban đầu của Mộ Thiên Hùng ?”
Cố Minh Thâm cười lạnh một tiếng:
“Thủ đoạn xấu xa? Nếu như em không muốn, chẳng lẽ Mộ Thiên Hùng có thể ép buộc em cùng Hoắc Cảnh Sâm lên giường, người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm, bao nhiêu người phụ nữ muốn lên giường cùng anh ta? Ban đầu Mộ Niệm Thần là thân phận của em không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cơ hội tốt như vậy thế nào chịu buông tha?”
Mộ Niệm Thần cắn môi một cái, rất tốt, phân tích hay lắm, thì ra trong lòng anh ta cô là một người phụ nữ như vậy.
Chỉ là hôm nay anh ta đứng ở lập trường nào mà nói những lời này, suy bụng ta ra bụng người, anh ta Cố Minh Thâm còn chưa xứng tới đây giáo dục cô đâu!
“Dĩ nhiên không có ai có thể ép buộc tôi, giống như anh hấp tấp bò lên trên giường Mộ Vũ Tây không phải cùng một cái đạo lý sao? Người phụ nữ dựa vào đàn ông bị cho là có thủ đoạn, nhưng còn một người đàn ông, nếu anh ta vì vinh hoa phú quý mà cam lòng theo sau người phụ nữ, như vậy thì nghiêm trọng, này cơm nhão ăn không ngon chứ?”
Cố Minh Thâm hít một hơi thật sâu, đè nén xuống lồng ngực đang phập phòng lửa giận trong người, anh ta không quên mục đích ngày hôm nay tới đây:
“Mộ Niệm Thần, anh hỏi em một lần cuối cùng, em đến tột cùng có muốn hay không trở lại bên cạnh anh không?”
Mộ Niệm Thần cười nhạo một tiếng, ngay sau đó mở ra dưới chân bước, ánh mắt lạc định lên chiếc Porsche của Cố Minh Thâm, ngón tay dài nhọn ở trên toa xe một hồi không hề quy tắc xao động, rồi sau đó ánh mắt lướt qua chiếc Lamborghini bên cạnh:
“Anh nói có mấy người phụ nữ sẽ vì chiếc Porsche mà bỏ qua điều khiển bản số lượng có hạn Lamborghini của người đàn ông độc thân hoàng kim? Ít nhất tôi không biết, trở lại, Cố tiên sinh lần sau muốn đàm phán trước xin trước hết nghĩ xem chính mình có lợi thế gì, anh cho rằng, tôi Mộ Niệm Thần còn là tiểu nữ sinh ngây thơ hồ đồ ngày đó sao? Tình yêu của anh ah, tôi không cần anh nên vứt vào thùng rác đi là vừa.”
Châm chọc người khác vốn là nghề của cô, huống chi đối mặt với người như vậy cô cũng không chút nào cảm thấy có lỗi trong lòng mà lăng nhục…
Nhưng, những lời này của Mộ Niệm Thần thật đã chọc giận Cố Minh Thâm, một giây kế tiếp cánh tay cô bị Cố Minh Thâm nắm lấy:
“Mộ Niệm Thần, nói cho cùng em chính là vì tiền không đúng? Như vậy em thật ra không bằng Mộ Vũ Tây!”
Mộ Niệm Thần khinh thường anh ta dám so sánh cô cùng với Mộ Vũ Tây, giờ phút này cũng không giãy giụa, ánh mắt nhìn thẳng tấm này bị thời gian mài diện mạo đều không phải gương mặt, mang theo có chút một người đàn ông khác cho cô tự tin:
“Vì tiền, ai mà không như vậy? Cố tiên sinh, lần trước hoàn tiền xe cho anh không đủ sao?”
Cố Minh Thâm tức giận vô cùng gật đầu một cái, không chút nào thương tiếc hất cánh tay Mộ Niệm Thần ra, làm cho Mộ Niệm Thần hèm chút mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước suýt nữa ngã xuống đất.
“Mộ Niệm Thần, đây là con đường em chọn, em sẽ hối hận với quyết định của mình.”
Cố Minh Thâm ném một câu nói, rồi sau đó trực tiếp ngồi vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng lướt qua người Mộ Niệm Thần, mang theo một hồi khí lưu suýt nữa tung bay quần áo màu trắng của cô.
Im lặng suy nghĩ, Mộ Niệm Thần đuổi được Cố Minh Thâm đi sau đó còn phải lại đối mặt với người có vẻ mặt lạnh lùng muốn thịt người kia…thật kinh khủng. Run run rẩy rẩy ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Mộ Niệm Thần rất dễ nổi nóng thừa nhận mình rất là biến thái, một buổi sáng lần thứ hai có loại cảm giác bị bắt gian tại giường, mẹ nó, vì sao thế giới của cô không thể thanh tịnh một chút xíu được sao?
Nhìn ra được giờ phút này tâm tình của Hoắc Cảnh Sâm không tốt, về phần tại sao, Mộ Niệm Thần không biết cũng cũng xác thực không muốn biết.
Xe dừng ở cửa chính Hoắc Thị, sau khi đến nơi Mộ Niệm Thần xuống xe trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, nhìn một chút, tài xế này làm thật rất tẫn chức.
Mộ Niệm Thần nhún nhún vai, bỏ qua Hoắc Cảnh Sâm lúc này tâm tình anh ta đang uốn é bên trong xe, sửa sang xong quần áo rồi sau đó hướng đại sảnh Hoắc Thị đi tới.
Mãi cho đến giữa cơm trưa Hoắc Cảnh Sâm cũng không có xuất hiện.
Sau đó, tin tức Hoắc Cảnh Sâm đi công tác trở về nghiễm nhiên truyền khắp cả Hoắc Thị, tựu giống giờ phút này mọi người ngồi nghiêm chỉnh làm việc. Chính là vì tổng tài đến cái phút chốc kia hiện ra có biểu hiện hoàn mỹ nhất, nói giỡn, phải biết ở Hoắc Thị, lương cao đồng thời lại thời thời khắc khắc cuộc sống ở trên mủi châm, mà Hoắc Cảnh Sâm chính là cái kia một đạo bất luận kẻ nào cũng không đột phá được phòng tuyến, dù là trai gái già trẻ, tóm lại thời gian làm việc, anh ta chính là Thượng Đế.
Lúc nghỉ trưa, Mộ Niệm Thần tự Hoắc Cảnh Sâm lần nữa không giải thích được biến mất, phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới đứa con trai nhà mình buổi tối hôm qua hình như rất đáng thương bị chính mình chận ở ngoài cửa.
Lương tâm trổi dậy, Mộ Niệm Thần lúc này mới nhớ tới gọi điện thoại để bày tỏ áy náy, muốn đứa con nhà mình tối hôm nay nhớ quay lại đảm đương làm gối ôm cho cô.
Điện thoại vang lên, mới vừa xuống máy bay Tây Hàn lấy xuống trên mặt lãnh khốc mười phần tháo đeo mắt kính xuống rồi sau đó tiếp điện thoại.
“Con trai ngoan, tối ngày hôm qua là mẹ không đúng, chỉ là mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, nghe lời, tối hôm nay trở lại nhà, mẹ nhớ con vô cùng.”
Âm thanh Mộ Niệm Thần làm bộ đáng thương từ trong ống nghe đầu truyền tới, lúc đó, khóe môi mềm mại của anh bạn nhỏ Tây Hàn nở nụ cười cùng Hoắc Cảnh Sâm giống nhau như đúc, không tự chủ tăng nhanh bước chân, nhưng cũng không ngừng trách chuyện tối ngày hôm qua.
“Tốt mẹ, con lập tức về nhà.” Tây Hàn rất khéo léo đồng ý.
Cúp điện thoại, Tây Hàn bấm một cái khác chuỗi mã số, đợi đến đầu kia tiếp thông sau, khóe môi tà khí giơ lên, trong giọng nói là không giấu được vẻ đắc chí của cậu:
“Em trai, kêu anh trai nghe một chút.”
Nhưng, Hoắc Thần Xa cho tới bây giờ thì không phải là cái loại sẽ bị người ta khi dễ, giờ phút này cậu ta ngồi ở bên trong một chiếc Rolls-Royce, một tay cầm nước trái cây, một tay ở trên bản ghi chép một hồi bay múa, trên lỗ tai thủ sẵn ống nghe màu lam, đối đáp lại với anh bạn nhỏ Tây Hàn điệu bộ đắc chí không kém:
“Anh trai thân ái, em trai hiện tại muốn đến gặp mẹ, chuyện thứ nhất chính là muốn tố cáo người anh trai năm năm nay không thấy mặt, anh thế nhưng khi dễ em, anh nói xem có đáng đánh hay không?”
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
43 chương
82 chương
24 chương
10 chương
74 chương
31 chương
12 chương