Editor: Fedfan Long Tịch Bảo dụi mắt, nhận lấy khăn giấy Long Tịch Hiên đưa, lau mũi, sau đó mới meo meo nói: "Sau này em sẽ cố gắng tránh xa anh Thiên, các anh không cần lo lắng nữa." Hai anh em sinh đôi nghe vậy hơi sững sờ, có chút không xác định nhìn Long Tịch Bảo, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên nói vậy. Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, nghiêm túc nói "Chuyện em leo cửa sổ té ngã, không nói cho Tuyết Tuyết, cũng không có ai truyền ra ngoài, nhưng anh ấy biết, anh ấy thậm chí biết em thích ăn loại kẹo sữa bò nào. Những thứ này không phải là trùng hợp, hơn nữa tâm tư phòng bị của hai người đối với anh Thiên khiến em không thể không bắt đầu chú ý nhất cử nhất động của anh ấy, cho nên anh ấy lộ ra sơ hở." Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì. "Các anh có biết mục đích của anh ấy là gì không?" Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi. "Chưa biết nữa." Hai người đồng thanh trả lời. Long Tịch Bảo thở dài, có chút cô đơn nói: "Mặc kệ mục đích của anh ấy là gì, em tin anh ấy thật lòng coi em là bạn, ít nhất lúc anh ấy ở trước mặt em, loại nụ cười đó không lừa được người." "Nếu như em rất thương hại hắn, em có thể tiếp tục cùng hắn giữ vững quan hệ bạn bè, chỉ cần tự bảo vệ mình cho tốt là được." Long Tịch Bác không đành lòng nhìn thấy bô dạng khổ sở của Long Tịch Bảo, chịu đựng sự không vui trong lòng nhẹ nhàng nói. Nhưng ngoài dự đoán, Long Tịch Bảo lắc đầu, lắc đầu không hề nghĩ ngợi, "Thật ra thì các anh không nói em cũng có thể đoán được, mục tiêu của anh ấy tám chín phần chính là các anh hoặc là cha Tịch, em làm sao có thể vì mình mà làm cho mọi người rơi vào âm mưu không thể đoán trước, mặc dù em rất muốn cứu anh ấy ra khỏi vực sâu thù hận. Nếu như hồi đó các anh không nhặt được em, có lẽ hiện tại em chính là một đứa trẻ mồ côi cô độc, như vậy em sẽ không chút do dự đến gần anh ấy, mang ấm áp đến cho anh ấy, kéo anh ấy thoát khỏi bóng tối. Nhưng bây giờ không giống, em có người mà em muốn bảo vệ, hai anh với cha mẹ đều là những người em không thể mất đi. Em không thể để cho mọi người gặp phải một chút bất trắc nào, cho nên, tin tưởng em, trong lòng em không có ai quan trọng hơn so với mọi người. Tuy rằng em vẫn không cách nào kháng cự đi gặp anh Thiên được, bởi vì em đau lòng ánh mắt vừa bi thương vừa cô tịch của anh ấy, nhưng nếu thật sự để cho em lựa chọn giữa hai anh và anh ấy, em sẽ không chút do dự lựa chọn các anh. Em nói như vậy, các anh hiểu không?" Long Tịch Bác cảm động ôm chặt bé cưng trong ngực, sự ghen tuông lúc trước giờ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vui mừng khôn xiết lẫn ngọt ngào. Long Tịch Hiên dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của bé cưng, cô quả nhiên không làm anh thất vọng cho dù bình thường có hơi tùy tiện, tất cả vẫn là do một tay các anh dẫn dắt không phải sao. Long Tịch Bảo im lặng một chút, rồi lại tiếp tục: "Mặc dù em sẽ bắt đầu tận lực tránh xa anh Thiên, nhưng nếu như anh ấy thật sự có chuyện gì, hoặc là hôm nào đó đặc biệt cô tịch khổ sở, em sẽ đi giúp đỡ anh ấy, nhưng mà em sẽ rủ cả Tuyết Tuyết. Nếu như Tuyết Tuyết không rãnh, em sẽ dẫn theo chị Lăng, để chị ấy âm thầm giúp em, như vậy được chứ?" Sau khi suy nghĩ một chút, cặp sinh đôi gật đầu, bọn họ biết đây là ranh giới cuối cùng của cô. Sự đồng cảm của cô với Doãn Thiên lúc bọn họ mới quen biết đã biến thành tình bạn, muốn cô hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Doãn Thiên có lẽ không thực tế, dù sao hiện tại vị trí của Doãn Thiên trong lòng cô cũng giống như Âu Dương Tuyết. Đối với một Long Tịch Bảo không có nhiều bạn bè mà nói, bọn họ đều là những người bạn đáng quý. Nếu không phải mục tiêu của Doãn Thiên là bọn họ, cô nhất định sẽ không chút do dự, không để ý bọn họ phản đối mà đến gần hắn, sưởi ấm cho hắn, cho đến khi lòng thù hận của hắn tiêu tan sạch sẽ mới thôi. Cho nên bọn họ trừ đồng ý ra thì không có lựa chọn nào khác. Long Tịch Bảo vui vẻ ở trên gương mặt tuấn tú của mỗi người hôn một cái, sau đó đột nhiên nhíu chặt lông mày, ngồi phịch ở trong lòng Long Tịch Bác. "Sao vậy?" Hai anh em trăm miệng một lời khẩn trương hỏi. Long Tịch Bảo cúi thấp đầu, không biết trả lời như thế nào, nói cho bọn họ biết cô hiện tại đau bụng không thôi, dạ dày cũng rất đau sao? Sau đó căn cứ theo tính cách truy tìm căn nguyên của bọn họ… nếu như bị bọn họ biết cô bởi vì ăn đồ ăn vặt trở thành như bây giờ, vậy thì tháng này… có lẽ trong vòng nửa năm… cô chắc chắn không được thấy đám đồ ăn vặt đáng yêu tội nghiệp của cô nữa. Nên làm thế nào mới tốt đây? Cặp sinh đôi nhìn động tác cùng vẻ mặt của Long Tịch Bảo có chút chột dạ, không hẹn mà cùng nâng lên mày kiếm, "Rốt cuộc là em vì sao lại bị ốm? Bảo Bảo." Long Tịch Hiên mở miệng hỏi. "Ách… dạ… cái này… chính là… cái đó…" Long Tịch Bảo ấp úng không biết đang nói những gì. "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị." Long Tịch Bác âm hiểm cười nói. Long Tịch Bảo nhắm mắt lại, bằng bất cứ giá nào, "Là ăn đồ ăn vặt." Thế giới yên tĩnh… Long Tịch Bảo dè dặt hé con mắt bên trái… ôi má ơi… ‘Mắt trái của mình nhìn thấy quỷ’ rồi, thật là khủng khiếp a, hai cái ‘mặt quỷ xanh mét’ giống nhau như đúc nha. Long Tịch Bảo vội vàng giả ngu nhắm mắt lại, chẳng phải có câu, chỉ cần ta không mở mắt, thế giới này cũng sẽ không tỉnh lại sao? Hiện tại tôi ngủ rồi, mọi người cũng về sớm một chút, tắm rửa rồi ngủ đi. "Tịch Nhi (Bảo Bảo)", Hai anh em âm trầm mở miệng. Long Tịch Bảo bị dọa sợ vội vàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực Long Tịch Bác, meo meo kêu lên: "Em sai rồi, nhưng mà không thể hoàn toàn trách em nha. Lúc tâm tình không tốt thì em thích ăn đồ ăn vặt, các anh cũng không phải không biết, dĩ nhiên lúc tâm tình em tốt cũng thích ăn… không.. không… Dù sao các anh cũng có lỗi, đầu sỏ gây nên là các anh, nhưng mà em cái gì cũng không tốt, chỉ là vô cùng độ lượng, lần này em tha thứ cho hai người, lần sau không thể viện cớ này nữa nha, được rồi, hai người quỳ xuống đi." "Quỳ xuống?!" Giọng nói u ám của cặp sinh đôi đồng thời vang lên. "Ách… ý của em là, các anh có muốn trở về ngủ một giấc hay không?" Long Tịch Bảo vội vàng sửa lại, trời ạ, người khác là đói bụng ăn quàng, còn cô là không lựa lời mà nói… "Không vội, bọn anh vẫn còn muốn thảo luận một chút về đồ ăn vặt." Long Tịch Bác cười đến mặt mày rực rỡ kéo Long Tịch Bảo từ trong ngực mình ra, còn lắc lắc hai cái. Long Tịch Bảo cam chịu mở ra đôi mắt to, cô biết rõ… thời điểm tính sổ cuối cùng đã tới, ô.. ô… Cô sao lại mệnh khổ như vậy a… mới uy phong không bao lâu, lại muốn trở lại thời đại bị áp bức… Không cần nha….