“Phượng Lăng, đi theo tiểu thư, bảo vệ cô ấy” Long Tịch Bác nhàn nhạt nói điện thoại. “Dạ, thưa thiếu gia.” Long Tịch Bác cúp điện thoại, cầm ly cà phê trên bàn uống một hớp, nhíu chân mày. “Yên tâm đi, em đã gắn máy theo dõi trên hoa tai nơ bướm của con bé, anh không phải dùng lo lắng Doãn Thiên làm gì cô ấy đâu!” Long Tịch Hiên trấn an nói... thật ra thì anh ước gì Doãn Thiên không nhẫn nại được mà làm những gì, như vậy Bảo Bảo có thể nhận rõ sự thật, anh không tin Bảo Bảo không hề phát hiện, chẳng qua là cô không muốn thừa nhận thôi. “Ừ.” Long Tịch Bác nhàn nhạt đáp lời, rốt cuộc muốn đợi đến lúc nào thì cô mới có thể chân chính thuộc về bọn anh, chỉ thuộc về riêng bọn anh. Long Tịch Bảo đứng trước cửa nhà Doãn Thiên, bấm chuông cửa, rất nhanh Doãn Thiên liền xuất hiện trước mặt cô. “Vào đi.” Doãn Thiên dắt tay nhỏ bé của cô vào cửa, sau đó đi tới phòng ngủ của anh, ngồi trên ghế, chỉ chỉ đàn tranh, nói với cô “Anh muốn nghe em đánh đàn.” Long Tịch Bảo ngồi trên ghế không đứng lên, meo meo: “Em muốn ăn kem.” “Không cho phép ăn, em đang sốt mà.” Doãn Thiên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Long Tịch Bảo khẽ chu miệng lên, tiếp tục meo meo: “Anh không cho em ăn, đầu óc em không nhớ cách đàn, em không nhớ thì làm thế nào đàn ra cho anh nghe?” Doãn Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng chạy đến phòng bếp lấy ra một hộp sữa đường, sau đó mở túi lấp một miếng cho vào trong miệng Long Tịch Bảo, nhẹ nói ”Không được ăn kem, cho em ăn kẹo.” Long Tịch Bảo ngậm kẹo sữa bò trong miệng, đưa tay mò mò vào trong túi, liền lấy được thêm 2 viên, vứt vào trong miệng, về sau mới vui vẻ hỏi: “Anh cũng thích ăn loại kẹo sữa bò này sao, em thích ăn loại kẹo sữa bò này nhất, vị nồng sữa tươi.” Doãn Thiên nhìn bộ dạng tham ăn của cô, mỉm cười lắc đầu một cái: “Anh không thích ăn kẹo, đây là đặc biệt mua cho em ăn.” “A? Làm sao anh biết em thích ăn loại kẹo sữa bò này?” Long Tịch Bảo ngơ ngác hỏi. Doãn Thiên suy nghĩ một chút, lung tung mà nói “Đoán.” “Anh đoán phải chuẩn như vậy à, thật lợi hại.” Long Tịch Bảo sùng bái nhìn người đàn ông trước mắt còn đẹp hơn cả con gái, cặp mắt phượng kia thật là mê người. Nếu cô là đàn ông... cô nhất định cùng anh thực hành 《anh và anh không thể không nói bí mật》. Doãn Thiên Tứ bị ánh mắt ‘tà khí’ của Long Tịch Bảo khiến toàn thân không thoải mái, vỗ vỗ gương mặt cô, không vui nói “Em lại đang nghĩ chuyện kỳ quái gì phải không?” Long Tịch Bảo nuốt nước miếng thật to, liền vội vàng lắc đầu: “Không có, em tuyệt đối không nghĩ chuyện gì kỳ quái, anh đa tâm rồi.” “Vậy thì tốt. Anh còn không chưa mắng em đâu, cao như vậy mà dám...” Doãn Thiên nhìn chằm chằm Long Tịch Bảo, chuẩn bị giảng dạy. “Cửa sổ cao như vậy mà em dám dùng một dây ruybăng để bò xuống thật sự là quá nguy hiểm, em sai rồi, lần sau không dám nữa.” Long Tịch Bảo vội vàng tự động kiểm điểm sai lầm của mình, mấy ngày nay, mỗi người nhìn thấy cô đều nói mấy câu này, cô đều thuộc làu làu, may mà Tuyết Tuyết không biết, nếu không cô khẳng định bị cô ấy càu nhàu chết luôn. “Em....” Doãn Thiên còn muốn nói gì, nhưng bị Long Tịch Bảo cắt đứt “Em đánh đàn cho anh nghe, bớt giận, bớt giận đi, mỹ nam.” Nói xong tới bên cạnh đàn tranh, đeo móng tay, chọn tư thế, đá lông nheo, hỏi ”Đại gia, anh muốn nghe bài gì?” Doãn Thiên khẽ cười uống một ngụm trà, khinh bạc nói: “Thập Bát Mô (*), em gãy được không?” Long Tịch Bảo sửng sốt, rất thành thực đáp lại ”Không biết.” Kết quả đổi lấy ánh mắt khiêu khích của Doãn Thiên... “Sờ sờ đầu của anh này, thật mềm mại, sờ sờ mặt của anh này, thật trơn láng, sờ sờ eo của anh này, thật đủ lẳng lơ, sờ sờ tay của anh này, đi theo em đi, sờ sờ....” (tớ đã chỉnh sửa, không giống bản gốc của lời bài hát ^O^, cơ mà ở bản conver nó cũng viết khác lời bài hát luôn @@) Long Tịch Bảo còn không đọc xong, Doãn Thiên liền chịu không được cắt đứt ”Đủ rồi, không phải em nói không biết sao?!” Long Tịch Bảo chớp chớp vô tội mắt to, thiên chân vô tà nói “Em nói em không gãy được, chứ đâu nói là không đọc được.” khóe miệng Doãn Thiên co giật một chút, nói “Em thật sự là con gái ruột của nhà họ Long gia chứ, em chẳng giống các anh của em tý nào.” Long Tịch Bảo ngẩn ngơ, ngay sau đáp: “Em không phải.” Doãn Thiên sửng sốt, không lên tiếng. “Chẳng lẽ anh phải sao?” Long Tịch Bảo cười nói. “Con bé chết tiệt này.” Doãn Thiên khẽ cười, coi thường câu nói vừa rồi của cô, trong nháy mắt mừng như điên, cô không phải là... Nếu như cô không phải... Long Tịch Bảo cũng khẽ cười một ít, ngón tay ngọc thon dài hoạt động trên dây đàn, một bài 《Thiệu Nữ U Hồn》 liền sâu kín mà vang vọng. Trong căn phòng cổ kính, Long Tịch Bảo đàn bài hát, trong lòng nghĩ cũng, cô thật sự không phải là con gái Long gia. Rốt cuộc cô là con gái nhà ai, tại sao bị vứt bỏ trong vườn hoa Long gia...... Doãn Thiên Tứ nghe này bài hát có chút thương cảm, nhìn khuôn mặt Long Tịch Bảo, không biết thế nào, anh cảm thấy nội tâm vô cùng nhẹ nhõm, nhẹ nhõm chưa từng có, bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng, nhưng anh biết, loại bình tĩnh này, anh chỉ có thể được hưởng thụ một giây, rất nhanh, mặt nước bình tĩnh lại bị khuấy động mãnh liệt, nước xoáy cừu hận không ngừng đảo loạn sự bình tĩnh của anh, xâm chiếm lấy linh hồn của anh, Long Tịch Bảo, anh phải đối xử thế nào với em mới phải... (*) Thập Bát Mô (Mười Tám Điệu Sờ) (chính là bài anh Vi Tiểu Bảo hay hát đấy) Khua chiêng gióng trống tưng bừng Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta Giải khuây câu hát ngân nga “Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời Sờ tóc em đấy xanh ngời Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man Sờ lên vầng trán non ngàn Tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta Sờ đôi mày biếc thướt tha Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh Sờ lên phiến mắt gọi tình Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương Sờ lên cái mũi bướng ương Phập phồng hơi thở em đương thẹn thùng Sờ lên khóe miệng vô lo Khẽ cười em liếc chan hòa niềm yêu Sờ lên cằm nhọn mỹ miều Kề trên ngực rộng ta nhiều ấm êm Sờ lên tai nhỏ sát bên Bông tai hai chiếc tòng teng trêu đùa Sờ bờ vai ấy đong đưa Đôi bên đầy đặn thon vừa nghiêng nghiêng Sờ lên một tấm lưng tiên Thân ong khẽ duỗi tôn miền vai non Sờ làn da mượt hồng trơn Mịn màng óng nuột đào xuân sao bì Sờ lên tòa ngực đương thì Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh Sờ lên ngón nhỏ mong manh Đang che giấu đóa ngực trinh nõn nường Sờ đôi núm đỏ ta mơn Muôn hình biến hóa Vu sơn mơ mòng Sờ miền bụng phẳng cánh đồng Ta cày ta cấy gieo trồng tốt tươi Sờ phần bụng dưới đầy vơi Mượt mà mềm mại mắt rời chẳng xong Sờ lên chiếc rốn sâu lòng Khoái như mùa vụ đòng đòng năm nao Sờ cặp mông nẩy săn cao Sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn Sờ đùi non, chiếc đùi non Ngon như quả bí chắc thon mát lành Sờ lên đầu gối nhanh nhanh Sướng dường trâu kéo cày banh ruộng bùn Sờ bắp chân nuột cho cùng Chớ mà quẫy cựa, hãy mừng dang ra Sờ gót sen ả tố nga Nàng đương duỗi gác vai ta chân kề Một tòa sờ mải sờ mê Sờ sau sờ trước mọi bề chẳng lơi Sờ bên trái, đẻ con trai Sờ bên phải ấy gái thời sinh luôn Từ Đông phương đến Tây phương Núi đồi khe suối tỏa hương gọi mời Gai đâm cây chọc tơi bời Thoi đưa vải dệt rã rời lá hoa Trái phải, phải trái lại qua Nóng bừng thằng bé thân đà ngất ngây Sướng như rượu mạnh uống say Tay ôm người ngọc lòng này cuồng si Vuốt bờ mông trắng phương phi Sướng như nuốt chén canh gì nóng thơm Cối xay, mông ấy to hơn Xay mè ba gánh nửa cân rượu nồng Hai bờ dương liễu xanh um Một con ngựa chiến bơi thuyền vào khe Hai bờ hé lối xum xuê Khít vừa cho cả dưa lê một giò Cụ già nghe Thập Bát mò Nhớ về tuổi trẻ đã sờ mỏi tay Trai tân nghe Thập Bát này Đêm ngày khao khát kiếm người giao duyên Kẻ góa vợ nghe khúc tiên Rưng rưng ôm gối khóc liền mấy phen Sư thầy nghe hát yến oanh Bảo ngay đồ đệ gọi anh cho tình Ni cô nghe Thập Bát mình Canh ba thức giấc phập phình chẳng nguôi Các ngươi trẻ nít nghe rồi Chăm chăm tìm vợ để thời phủ phê Nửa đêm lòng động cơn mê Bàn tay năm ngón vân vê vọc đùa Lên lên xuống xuống không chừa Mua mua bán bán được mùa sướng vui. Dịch: hieusol