Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ dịu dàng chiếu lên trên người mấy người đang ngủ say trên giường, Long Tịch Bảo giật giật cơ thể, chậm rãi mở mắt, giống như thường ngày, lúc mới tỉnh ngủ cô ở trong trạng thái ngây ngốc, chớp chớp đôi mắt to, ngơ ngác nhìn đang hai mỹ nam đang ngủ say bên cạnh. Một lúc sau, dụi dụi hai mắt, nắm tóc lên, lẳng lặng nhìn dung nhan trầm tĩnh khi ngủ của bọn họ, bọn họ gầy đi, bên dưới đôi ưng mâu sắc bén thường ngày có vết thâm quầng, đau lòng sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của bọn họ, nhớ tới bọn họ đối với cô rất tốt, đối với cô chấp nhất, đối với cô dứt khoát sống chết có nhau, vì cô, bọn họ có thể vứt bỏ cả quốc gia, vứt bỏ đạo hiếu, vứt bỏ tất cả những thứ bọn họ vốn có, bao gồm cả sinh mạng… Mà cô vì bọn họ đã làm được gì chứ? Thở dài, một loại cảm giác áy náy im hơi lặng tiếng từ nơi sâu nhất trong đáy lòng dần xông lên, hôn một cái lên khuôn mặt anh tuấn của bọn họ, rón rén kéo bàn tay to đang ôm cô của bọn họ ra, từ tốn mà cẩn thận xuống giường… Thật bất ngờ, lần này, bọn họ cũng không bị đánh thức, đoán chừng là bởi vì quá mệt mỏi, bọn họ vẫn duy trì tư thế vừa rồi, trầm trầm ngủ. Giúp bọn họ kéo lại chăn mỏng bị trượt ra, Long Tịch Bảo đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng… Mục đích: phòng của Nam Cung Viễn cùng Tiêu Lộ Trúc. Long Tịch Bảo nhẹ nhàng gõ cửa, chờ đợi người trong phòng đáp lại, cô biết sớm như vậy tới gõ phòng của người khác là không lễ phép chút nào, nhưng bọn họ là cha mẹ của cô a, hơn nữa cô cũng không thể chờ đợi muốn nhìn thấy bọn họ… Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Viễn mặc áo ngủ màu xanh dương, xuất hiện ở trước mắt Long Tịch Bảo, mang theo một tia nghi ngờ, dịu dàng hỏi: "Bảo Bảo? Sớm như vậy sao?" "Ba Viễn, ba có thể ra ngoài một chút không?" Long Tịch Bảo hạ thấp âm thanh, sợ đánh thức Tiêu Lộ Trúc nằm trên giường. Nam Cung Viễn nhìn cô một chút, nhẹ giọng nói: "Chờ ba ở bên ngoài, ba đi đánh răng rửa mặt." "Dạ." Long Tịch Bảo cười ngọt ngào gật đầu một cái. Một lúc sau, Nam Cung Viễn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tinh thần sảng khoái đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, xoa đầu Long Tịch Bảo, nhẹ giọng: "Nói đi." "Chúng ta đi tản bộ trong vườn hoa." Long Tịch Bảo thân mật khoác cánh tay của ông, đi về phía trước. Trong vườn hoa… "Ba Viễn, ba có trí nhớ của kiếp trước không?" Long Tịch Bảo nhẹ nhàng hỏi. "Không có, ba sở dĩ biết chuyện, đều là nghe được từ chỗ ba Tịch của con." "A… là như vậy à…" Long Tịch Bảo thì thầm. Nam Cung Viễn nhìn cô một chút, dẫn cô đi tới cái ghế lạnh cách đó không xa, chính mình ngồi xuống, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Con muốn nói gì?" Long Tịch Bảo nhìn ông một chút, khẽ nói: "Kể từ khi con có trí nhớ của kiếp trước, những chuyện đã xảy ra vẫn luôn quanh quẩn trong đầu con; từ khi ra đời đến khi chết; từ Hỏa Yên Quốc đến Thủy Vũ Quốc; nhìn thấy tình cảm vợ chồng sâu đậm của ba và mẹ Trúc; nhìn thấy ba Tịch ngày càng sủng ái mẹ Vũ; nhìn thấy quá trình con và anh Hiên, anh Bác yêu nhau; nhìn thấy anh Thiên yêu hận mâu thuẫn khó đôi đường, nhìn thấy chính mình uống xong chén độc canh kia như thế nào, nhìn thấy chính mình như thế nào gián tiếp khiến mọi người vốn đang hạnh phúc lại từng người chết đi, nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt ba Tịch, nhìn thấy bức họa trong tay anh Thiên, tất cả bi kịch này, truy ra ngọn nguồn đều là bởi vì con, con rất khó chịu, vô cùng khó chịu." Nam Cung Viễn nhìn con gái, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của cô, "Bảo Bảo, quá khứ như thế nào đều không quan trọng, đó đã là quá khứ, nếu hiện tại mọi người đều đã tụ tập tại một chỗ, đây là duyên phận, cũng là ý trời, con cần gì phải vây hãm chính mình trong những chuyện trước kia, như vậy, không phải ngược lại phụ lòng trời cao nhân từ sao?" "Trời cao nhân từ? Không… hạnh phúc bây giờ của con là Ly Ly cùng Hồ Hồ hy sinh tính mạng đổi lấy, không phải trời cao cho, không phải…" Long Tịch Bảo bi thương lắc đầu. "Tốt lắm, con đã biết hạnh phúc bây giờ của con là bọn họ hy sinh tính mạng đổi lấy, như vậy, con có phải nên quý trọng hạnh phúc này hay không?" Nam Cung Viễn chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói. "Nên, một trăm lần nên, một ngàn một vạn một triệu lần nên, nhưng ba ơi, trong lòng con rất đau khổ, rất khổ sở, con nhìn thấy anh Hiên cùng anh Bác ở bên cạnh thi thể lạnh băng của con vung kiếm tự sát, máu tươi nhuộm đỏ trường bào màu trắng ngà của bọn họ, con nhìn thấy ba bị kẻ gian hãm hại, mẹ vì cha nhảy cầu tự tử, nước hồ lạnh lẽo phủ lên thân thể mảnh khảnh của mẹ, mái tóc dài trôi lơ lửng ở trên mặt nước, từ từ, từ từ biến mất không thấy gì nữa, mà hồ nước cuốn lấy mẹ lại như cũ sóng gợn lăn tăn, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, con nhìn thấy mẹ Vũ không ăn không uống, ngày càng gầy gò, cuối cùng sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không nhúc nhích, con nhìn thấy anh Thiên rưng rưng uống độc dược, nắm chặt trong tay bức họa của con, con nhìn thấy vẻ mặt ba Tịch cực kỳ bi thương, con nhìn thấy… con đều nhìn thấy tất cả… đều là bởi vì con, tất cả đều là bởi vì con." Thanh âm của Long Tịch Bảo run rẩy, từng chữ từng câu mà nói, nói xong lời cuối cùng, nhắm mắt lại, hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, khóc ồ lên… Nam Cung Viễn trong lòng đau xót, ôm vào cô vào trong ngực, nhớ lại như vậy, đối với con bé quả thật là quá mức tàn nhẫn… "Ba biết không? Con rất sợ, con rất sợ tất cả mọi thứ ở hiện tại chỉ là giấc mộng của con, chờ con tỉnh lại tất cả đều sẽ biến thành bọt biển vỡ tan, con sợ… sợ kiếp này vẫn như cũ sẽ rơi vào kết cục bi kịch, con sợ, con sợ cái loại hình ảnh những người thân yêu nhất của mình chết trước mắt mình, con rất sợ, con thật sự rất sợ, nếu như không có mọi người, con phải làm thế nào… Ba nói xem con có phải khắc tinh chuyển thế hay không, miễn là người ở bên cạnh con đều không có kết quả tốt? Ba… con phải làm thế nào? Con phải làm sao mới có thể quên được những hồi ức kia, con không muốn… con vô cùng không muốn những hồi ức bi thảm kia." Long Tịch Bảo níu lấy áo của cha mình, khàn giọng kêu gào, thổ lộ lo lắng cùng khổ sở trong lòng… "Bảo Bảo, chẳng lẽ tất cả những hồi ức kiếp trước đều là bi thảm sao? Cũng không có vui vẻ? Ngọt ngào? Làm động lòng người?" Nam Cung Viễn khẽ vuốt ve mái tóc đen của cô, thanh âm dịu dàng, mang theo sức mạnh trấn an lòng người. Long Tịch Bảo ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía ông, nhẹ nói: "Có." Nam Cung Viễn kéo nhẹ khóe miệng, lẳng lặng nhìn cô: "Vậy là không tốt, đã có những hồi ức tốt đẹp, tại sao con chỉ nhớ đến những chuyện bi thảm kia, mà không nghĩ đến những thứ ấm áp này chứ?" Long Tịch Bảo nhìn cha mình, không lên tiếng. "Bảo Bảo, làm người có thể nào mọi việc đều như ý mình, nếu như nói sinh mệnh là sự gặp nhau tình cờ, thì cái chết chính là sự chia tay tất yếu, con người luôn phải chết, chỉ là phương thức chết đi khác nhau mà thôi, con không sai, có lẽ kết cục cuối cùng không tốt, nhưng không thể phủ nhận chính là quá trình trung gian quả thật tràn đầy tình yêu cùng sự ấm áp, bất luận là tình thân, tình yêu, hay là tình bạn con đều đã thể nghiệm qua, như vậy, còn có cái gì quá đau khổ chứ? Huống chi, con bây giờ, lại lần nữa có được tất cả, này chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Tại sao muốn trói buộc chính mình vào bi kịch kia mà không chịu ra ngoài, trên thế giới nhiều người còn thảm thương hơn con, con biết không?" Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói, đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô.