Doãn Thiên nghe vậy mày kiếm nhíu lại, lạnh giọng nói : "Cho ông ta vào." "Vâng" Mông Nguyệt vẫn trước sau như một phục tùng, nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó không lâu, một người đàn ông trung niên đứng trước mặt anh, trên mặt đều là nụ cười gượng lấy lòng: "Tiểu Thiên, gần đây khỏe không?" Doãn Thiên mỉa mai giật giật khóe miệng, vì cách gọi thân mật này: "Không tồi, chú tìm tôi có chuyện gì?" Doãn Cường nhìn anh một chút, trong lòng hết sức khinh thường, nhưng trên mặt lại treo nụ cười hết sức ‘yêu thương’ : "Chú chính là tới xem cháu sống có tốt không." "Oh? Thật sao? Vậy chú thấy rồi đấy, tôi cũng không tệ, nếu không có việc thì chú về đi, tôi rất bận." Doãn Thiên nhìn nụ cười dối trá nơi khóe miệng ông ta, tầm mắt quay lại về màn hình máy tính. Nụ cười của Doãn Cường cứng ngắc ở trên mặt, nhìn khuôn mặt đẹp trai quá mức của anh, khóe mắt thoáng qua một tia tàn ác nịnh bợ, nhưng rất nhanh liền biến mất không còn, "Thật ra lần này tới, chú muốn nói vài lời về việc nhà với cháu." Doãn Thiên có chút không kiên nhẫn nhìn về phía ông ta : "Giữa chúng ta có việc nhà cần nói sao?" Da mặt dày của Doãn Cường dưới tình huống không nhận được sự đáp lại của anh rốt cuộc đã nứt toác ra, thu hồi nụ cười gượng nịnh bợ, gương mặt già nua căng ra : "Tôi cần một trăm triệu, cậu viết chi phiếu cho tôi đi." Doãn Thiên nghe vậy, không khỏi bật cười : "Ông còn chưa tỉnh ngủ sao?" "Doãn Thiên, mày đừng có đắc ý như vậy, vị trí mày ngồi bây giờ là của Doãn gia chúng tao, là mày cướp đi từ trên tay con tao, những thứ này tao đều không so đo với mày, thức thời thì viết chi phiếu cho tao đi." Doãn Cường lạnh lùng nói, trên khuôn mặt già nua có vẻ dữ tợn. "Cướp đi từ trên tay con trai ông? Chú à, tôi thật sự bội phục đạo đức của chú, được rồi, dù là tôi cướp đi thì sao, chú có bản lĩnh lớn thì từ trong tay tôi đoạt lại đi, tôi không ngại." Doãn Thiên cười lạnh nhìn về phía ông ta. "Mày..." Doãn Cường giận dữ trừng mắt nhìn anh, hận không thể xông lên phía trước xé toang vẻ mặt thờ ơ của anh ta. Ông ta đương nhiên muốn cướp, nhưng tiếc rằng đám con trai của hắn không có người nào là có tiền đồ, hắn đưa bọn nó lên vị trí tổng giám đốc, đến cuối cùng cư nhiên cũng bị người ta cứng rắn phá huỷ… giẫm nát dưới chân… "Doãn Cường, nếu như ông không phải là em trai của cha tôi, tin tôi đi, hôm nay ông tuyệt đối sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này. Khi tôi còn nhỏ, những chuyện ông đã làm với tôi đủ để ông chết không toàn thây, đừng đến trêu chọc tôi nữa, lưu lại cho mình một con đường sống." Đôi mắt phượng của Doãn Thiên nhíu lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, thoạt nhìn liền giống như sứ giả từ địa ngục tới, trong vẻ tuyệt mỹ lại lộ ra mùi vị tử vong. Doãn Cường run một cái, bản năng muốn lùi bước, nhưng nghĩ tới kỳ hạn chót mà đám người cho vay nặng lại cấp cho hắn, liền cứng rắn nhịn xuống, âm thanh có chút bất ổn mà nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi…" "Tôi không làm giao dịch với kẻ tiểu nhân." Doãn Thiên cầm ly cà phê trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm. Doãn Cường cắn răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng âm thanh run rẩy nói: "Doãn Thiên, mày căn bản không phải người của nhà họ Doãn." Doãn Thiên ngẩn người, nhìn về phía ông ta: "Cút ra ngoài." "Mày là con trai của Long Phi Tịch." Doãn Cường lớn tiếng nói. Một câu nói, khiến ly cà phê Doãn Thiên cầm trong tay bay về phía hắn ta, trong đôi mắt phượng nổi lên sát ý. Bị trúng ly cà phê, cái trán chảy máu, Doãn Cường bị dọa sợ ngồi xụi lơ trên mặt đất, run rẩy nói : "Là… thật, không tin mày đi tìm ông ta làm giám định DNA đi." Doãn Thiên lạnh lùng nhìn lão ta, đúng lúc hắn sắp tông cửa xông ra ngoài… "Ông có chứng cứ gì?" "Cha mày… cha mày… để lại nhật ký… mày..." Doãn Cường bị ánh mắt của anh ta dọa sợ đến cà lăm nói. "Ở đâu?" Doãn Thiên mặt không có vẻ gì nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng. "1 tỷ… mày cho tao… tao…" Doãn Cường nuốt nước miếng một cái, cố giữ bình tĩnh nói. Doãn Thiên đứng lên, đi tới bên cạnh ông ta, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi cho ông hai lựa chọn, một là đưa thứ đó cho tôi, sau đó ông tỉnh táo đi ra ngoài, hai là không đưa đồ cho tôi, bị người ta khiêng ra ngoài, muốn biết tại sao lại bị khiêng ra không? Trong phòng tắm của phòng nghỉ kia có một bồn tắm lớn, dùng để cắt rời các bộ phận thì không thể thích hợp hơn, tôi sẽ đem toàn thân ông từ trên xuống dưới cắt thành từng khối, đem máu tươi bẩn thỉu cùng đống thịt hôi thối của ông cho vào trong cái túi màu đen, lúc nửa đêm, cho người đem ông ‘khiêng’ ra ngoài." Doãn Cường nhìn gương mặt khát máu của Doãn Thiên, tay chân run lên bắt đầu lục lọi trên người, chỉ chốc lát sau một quyển sổ bằng da cứng rắn để vào trong tay Doãn Thiên. "Cút." Một câu nói vô cùng đơn giản từ trong miệng Doãn Thiên phun ra. Doãn Cường liền lăn một vòng xông về phía cửa, ‘ầm’ một tiếng, trong phòng làm việc chỉ còn lại một vệt cà phê nhỏ trên mặt thảm cùng cái cà phê tinh xảo, lẳng lặng nằm dưới chân của Doãn Thiên, chỉ thấy anh ta mặt không có vẻ gì nhìn quyển nhật ký trên tay, ngồi trở lại ghế xoay, day day mi tâm của mình, có vẻ hết sức mệt mỏi… Nhìn quyển nhật ký trên bàn, do dự không biết nên làm sao… Làm sao có thể, anh làm sao có thể không phải là con cháu của nhà họ Doãn chứ, anh sao có thể là con trai của Long Phi Tịch… làm sao có thể… Một lúc sau, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh ta khẽ run bìa ngoài của cuốn sổ…