Cưa vợ, cưa chồng
Chương 42
Editor: Rùa Lười
Beta: Hà Mễ
Triệu Mộc Thanh lảo đảo, cả người dựa vào Kim Liên kêu la, "Đi đâu vậy... tôi... muốn uống... rượu."
Kim Liên kéo cô cười mỉa, "Chúng ta đổi chỗ khác uống, đảm bảo cô uống đến khi thoải mái luôn."
Xuyên qua hành lang, rẽ vào một góc, cô ta mở cửa phòng bao mình đã đặt trước đó nửa tiếng ra rồi đẩy mạnh Triệu Mộc Thanh vào trong.
Vừa khéo cửa phòng đối diện mở ra, Hứa Duy Kinh châm một điếu thuốc, híp mắt nhìn, tối nay anh ta không uống nhiều nên nhất định không bị hoa mắt, vừa rồi người anh ta nhìn thấy chẳng phải là chị dâu nhỏ nhà anh Tu sao?
Anh ta cố gắng nhớ lại, cô nàng kéo theo chị dâu nhìn khá quen.
Đúng rồi, không phải là cô chủ nhà họ Kim sao? Ỷ vào bố cô ta mở ngân hàng mà tiêu tiền như nước, còn ngang ngược càn rỡ nữa.
Từng có một nam minh tinh tố cáo cô ta quấy rối, người nhà cô ta mời Hứa Duy Kinh làm luật sư biện hộ nhưng anh ta không muốn chỉ vì ít tiền mà làm danh tiếng bản thân xấu đi nên đã từ chối.
Sau này, nghe nói cậu nam minh tinh kia đột nhiên thay đổi, nói rằng chuyện này là hai bên tình nguyện, do cậu ta muốn nổi tiếng mới nói thế.
Về sau bản án đó do không đủ chứng cứ nên không giải quyết được gì.
Sự thật thế nào thì người trong giới chẳng ai ngu cả, tự có suy đoán riêng của mình.
Trước kia cô ta vì đàn ông mà ghen tuông ầm ĩ, rất hay đánh người, đến loại tin đồn như bao nuôi trai cũng có không ít.
Chị dâu nhỏ không phải là người cùng một thế giới với cô ta, sao lại có thể đi với nhau được?
Hơn nữa rõ ràng chị dâu đã uống say, không phải cô Kim kia có hứng thú với phụ nữ chứ?
Anh ta càng nghĩ càng thấy không đúng, lập tức gọi điện cho Từ Cảnh Tu.
Kim Liên đặt Triệu Mộc Thanh lên ghế, gọi điện thoại cho Đổng Khâu.
Đổng Khâu tìm được phòng bao rồi mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Triệu Mộc Thanh nằm trên ghế, nét mặt anh ta sa sầm, "Kim Liên, cô có ý gì?"
"Không phải anh thích cô ta sao? Hôm nay tôi cho anh cơ hội, thành toàn cho anh!" Cô ta khóa cửa lại.
Đổng Khâu nhìn cô ta như nhìn một người điên, "Cô điên rồi! Cô coi tôi là loại người gì? Đổng Khâu tôi không phải dạng tầm thường như vậy!"
"Hahaha, đừng ra vẻ thanh cao nữa! Chẳng lẽ anh chưa bao giờ muốn ngủ với cô ta sao?" Giống như Kim Liên có khát vọng muốn ngủ với người đàn ông kia vậy.
Đổng Khâu không nói lời nào, anh ta muốn chứ, muốn nhiều vô kể, cho dù có thay bao nhiêu bạn gái thì người anh ta muốn nhất vẫn là cô.
"Cô đã cho cô ấy uống thuốc?"
"Cô ta chỉ uống say thôi. Nhưng đúng là tôi có thuốc, anh muốn lấy không? Uống trước 10 phút, đến lúc đó cả anh lẫn cô ta đều sung sướng hơn rất nhiều... Ha ha." Kim Liên phóng đãng cười lớn rồi lấy trong túi xách ra một gói nhỏ trong suốt, bên trong có viên thuốc nhỏ.
Đổng Khâu không thể tin nổi mà nhìn cô ta, không ngờ người đàn bà này lại mang theo thứ này bên người.
"Hừ, đừng có nói với tôi là anh chưa bao giờ nhìn thấy thứ này! Theo tôi được biết, anh rất hay ra ngoài ăn chơi trác táng, chẳng lẽ cậu hai nhà họ Tần chưa cho anh chơi thứ này sao?"
"Tôi không đê tiện như cô, tôi chưa bao giờ ép buộc người khác." Anh ta từng thấy người khác chơi nhưng bản thân mình lại chưa từng cắn thuốc.
"Vậy thì hôm nay anh thử một lần đi, cam đoan với anh muốn ngừng mà không được!" Dù sao thuốc này vốn chuẩn bị cho anh ta, để khi kết thúc tiệc hai người thuê phòng sẽ dùng, vậy mà Triệu Mộc Thanh được lợi rồi.
Triệu Mộc Thanh vẫn hồn nhiên không biết gì, chìm trong giấc ngủ say.
Kim Liên cởi áo khoác tím của Triệu Mộc Thanh ra, để lộ chiếc áo len bó sát người màu trắng sữa bên trong.
"Chậc chậc, dáng người đẹp thật, khó trách anh nhớ mãi không quên." Kim Liên vươn tay vuốt ve dọc theo đường cong cơ thể của Triệu Mộc Thanh.
Đổng Khâu nuốt nước bọt, không chớp mắt nhìn chằm chằm đường cong đầy đặn quyến rũ của cô, cảm thấy khó thở.
Anh ta không dám nhìn nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác lùi về tận cuối ghế sofa, cố gắng ngăn chặn ý nghĩ đáng sợ của chính mình.
"Sợ cái gì? Anh ngủ với cô ta, cô ta cũng không dám lộ ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn có thể nói rằng hai người ôn lại chuyện cũ, say rượu mất lý trí." Kim Liên khinh thường nhìn anh ta, tiếp tục dụ dỗ.
Đổng Khâu cười chua xót, "Mục đích của cô là gì? Chỉ là muốn thành toàn cho tôi sao? Cô coi tôi là đồ ngốc à?"
"Haha, nói thật cho anh biết, tôi thích chồng cô ta, chỉ cần anh ngủ với cô ta, tôi đảm bảo sẽ để bố tôi rót một khoản tiền cứu bố anh."
Anh ta nhìn Kim Liên với ánh mắt âm u, "Cứ cho là vậy đi, cô cho rằng cô có thể có được Từ Cảnh Tu sao?"
"Đó là chuyện của tôi, tôi nghĩ chồng cô ta cũng không rộng lượng đến mức đồng ý cho vợ mình ngoại tình, hơn nữa không phải anh nói anh ta chỉ là một nhà thiết kế thôi sao, vất vả làm công cho người khác chẳng lẽ không phải vì tiền? Anh cũng vì tiền mà chủ động tiếp cận tôi không phải sao?"
Ánh mắt Đổng Khâu lóe sáng, không nói cho cô ta biết một thân phận khác của Từ Cảnh Tu.
Đổng Khâu thật sự có khát vọng rất mãnh liệt với Triệu Mộc Thanh, ban đầu ở trường học, có một lần đưa cô về ký túc xá, anh ta muốn hôn cô nhưng lại bị cô đẩy ra, ngày hôm sau Triệu Mộc Thanh lập tức đòi chia tay.
Chính Đổng Khâu cũng không biết bản thân đối với cô là tình yêu hay chỉ có khát vọng thân thể, anh ta đã nằm mơ về cô vô số đêm.
Kim Liên lắc mông đi đến bên cạnh anh ta, đung đưa cái gói nhỏ trong tay, cười châm biếm nhìn anh ta, "Nếu không được... thì ăn nó đi, anh sẽ rất thoải mái!"
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, lý trí đang chiến đấu với dục vọng.
Đổng Khâu biết, nếu không chiếm được cô thì anh ta sẽ mong nhớ cả đời.
Dục vọng cuối cùng cũng chiến thắng, anh ta đẩy Kim Liên ra, tay nắm chặt thành nắm đấm bước đến chỗ Triệu Mộc Thanh.
"Rầm!" Cửa bị đá văng ra, phát ra tiếng vang cực lớn.
Đổng Khâu cứng đờ nhìn người vừa mới tới, dường như cực kỳ thất vọng lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm, anh ta đứng trước sofa bất động.
Kim Liên ngừng thở, say đắm nhìn người đàn ông mà cô ta ngày nhớ đêm mong đang đứng trước cửa, anh vẫn giống như trong trí nhớ, vẫn có sức hấp dẫn trí mạng với cô ta.
Ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng, nhìn thấy vật trên tay cô ta, Từ Cảnh Tu đi đến không chút do dự cho cô ta một cái tát.
"Á!" Kim Liên ngã xuống đất, cô ta ôm mặt, ánh mắt vẫn không rời Từ Cảnh Tu.
Lướt qua cô ta, đi đến trước ghế sofa, đáy mắt không ngừng chất chứa lửa giận, giọng nói của anh lạnh như băng, "Đổng Khâu phải không?"
Khóe miệng Đổng Khâu giật giật nhìn Từ Cảnh Tu, không nói gì.
Từ Cảnh Tu đi đến đạp anh ta ngã lăn ra đất.
Hứa Duy Kinh đứng phía sau cứng họng, hình như từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thấy anh Tu tức giận, thì ra lúc tức lên thì sức lực lại kinh người như vậy! Vừa rồi, sức bật đó, động tác đó, thật gọn gàng!
Từ Cảnh Tu đi đến bên Triệu Mộc Thanh, ngồi xổm xuống, run tay chạm vào gương mặt đỏ bừng của cô, cảm nhận hô hấp vững vàng của cô.
Từ Cảnh Tu đè thấp giọng, quay đầu hỏi, "Mấy người cho cô ấy uống gì?"
Đổng Khâu ngồi trên mặt đất, cười gượng, "Cô ấy chỉ uống say, tỉnh dậy sẽ không sao cả."
Kim Nhã và Vu Dao đi tìm Triệu Mộc Thanh khắp nơi, nghe thấy tiếng động bên này thì nhanh chóng chạy tới.
Vừa thấy tình huống lộn xộn trước mắt liền sợ hãi hỏi, "Thanh Thanh không sao chứ?"
Hứa Duy Kinh đóng vai quần chúng hóng chuyện nhiệt tình trả lời: "Cũng may mà đến kịp." Anh ta chỉ vào Đổng Khâu và Kim Liên, "Có khả năng là bọn họ sẽ có chuyện."
"Đồ khốn! Đổng Khâu, cậu muốn làm gì? Thật không ngờ cậu lại trở nên xấu xa như vậy!" Trước kia cũng chỉ cảm thấy anh ta độc miệng thôi.
Hứa Diên Tân dẫn theo cấp dưới chạy tới, giả vờ giả vịt hỏi, "Ai là người báo án, tình huống như thế nào?"
"Tôi!" Hứa Duy Kính giơ tay, "Đồng chí cảnh sát, hai người trên mặt đất kia là kẻ tình nghi, tôi là người tận mắt chứng kiến, nhân chứng quan trọng nhất của vụ án."
Hứa Duy Tâm trừng mắt nhìn em trai mình.
Từ Cảnh Tu mặc lại áo khoác cho Triệu Mộc Thanh rồi ôm cô đi tới.
Kim Liên đột nhiên bò qua ôm chân anh, "Từ Cảnh Tu, anh theo tôi đi, tôi có rất nhiều tiền, tất cả tiền tôi có đều cho anh! Những người đàn ông khác tôi không cần nữa!" Cô ta bắt đầu điên cuồng.
Lửa giận trong lòng anh đang không có chỗ trút, máu toàn thân dồn lên não, nhấc chân muốn đạp vào ngực cô ta.
"Cảnh Tu!" Hứa Diên Tân hét lớn.
Kim Liên co rúm người lại thả tay ra.
Người trong ngực ưm một tiếng, cọ cọ trong lòng anh.
Cơ thể vẫn căng cứng từ lúc vào cửa đến giờ cuối cùng cũng thả lỏng, mũi chợt đau xót, hốc mắt thoáng đỏ lên.
Hứa Diên Tân chưa từng thấy anh như vậy, anh ta vỗ vai, nhỏ giọng nói: "Em đưa cô ấy về trước đi, chỗ nay giao cho anh!"
Từ Cảnh Tu khẽ gật đầu rồi ôm cô rời đi.
Đặt Triệu Mộc Thanh ở ghế sau, lại lo lắng cô không nằm yên trở mình rơi xuống nên bế cô đặt lên ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, duỗi tay là có thể chạm đến cô khiến anh mới thấy an tâm hơn một chút.
Tay còn đang run rẩy, may mà Duy Kinh tình cờ nhìn thấy, may mà anh vẫn ở bãi đỗ xe không về, mới có thể vừa nghe điện thoại lập tức chạy đến.
Nếu chậm một chút nữa thôi, anh không dám nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào.
Từ Cảnh Tu vẫn không yên lòng chở cô đến bệnh viện xem thử, bác sĩ kiểm tra rồi kết luận mọi thứ đều bình thường.
Tâm trạng luôn lo lắng thấp thỏm cuối cùng cũng hoàn toàn buông lỏng, anh chở cô về nhà.
Cả người đều là mùi rượu, chắc chắn ngủ không thoải mái, anh bế cô vào nhà vệ sinh cùng nhau tắm rửa.
Hai người không mặc quần áo nằm vào chăn, không có bất cứ suy nghĩ đen tối nào, chỉ là muốn ôm cơ thể trần trụi của cô, cảm nhận nhiệt độ thân thể cô.
Từ Cảnh Tu không ngủ được, trong lòng vẫn đau nhói.
Triệu Mộc Thanh nằm trong ngực anh phát ra tiếng thở nhẹ nhàng, ngủ say sưa, anh chợt thấy không cam lòng.
Khẽ cắn nơi mềm mại anh yêu nhất, cô khẽ hừ hừ hai tiếng, tay vô thức vung lên muốn đánh anh.
Anh không hề né tránh, để tay cô vỗ vào mặt mình. Động tác trên miệng càng không kiêng nể gì.
Trong mơ Triệu Mộc Thanh không kìm được mà bắt đầu rên rỉ. Chân tự động quấn lên lưng anh.
Thở hổn hển, Từ Cảnh Tu quyết đoán đè cô xuống.
Anh mạnh mẽ muốn cô như thể không có ngày mai, phát tiết toàn bộ nỗi sợ hãi và yêu thương của bản thân.
Triệu Mộc Thanh bị anh làm đến khi lên đỉnh nhiều lần, cuối cùng tỉnh lại không cho Từ Cảnh Tu làm nữa, vừa khóc vừa ầm ĩ, miệng vẫn không quên trách mắng, "Đồ xấu xa! Lưu manh! Lừa đảo! Rõ ràng chiều qua anh đã dùng hết phần buổi tối rồi, vô liêm sỉ!"
Anh để mặc cô tùy ý đánh mắng, lại cảm thấy buồn cười, việc này cô lại nhớ rõ ràng như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
300 chương
77 chương
10 chương
24 chương
30 chương
73 chương
17 chương
85 chương