Editor: Hà Mễ Beta: Mạc Y Phi Gần đây hội chị em ở An Khí rất chán nản, đã đi làm mười mấy ngày rồi mà đến bóng dáng của Hugh tổng cũng không thấy. Tìm đồng nghiệp bên phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm hỏi thăm mới biết sếp vẫn đang trong kì nghỉ, không biết lúc nào mới đi làm. Cuối cùng thì 9 rưỡi sáng nay, Hugh tổng đã cầm theo laptop xuất hiện ở tầng một, còn chủ động chào hỏi Dương Tinh. Dương Tinh vừa mừng vừa lo, lén nhìn Hugh tổng hăng hái lại thấy có chỗ nào đó sai sai. Có lẽ đây chính là năm mới không khí mới nhỉ, đến Hugh tổng luôn mang tiên khí lạnh lùng cũng khiến cho người ta cảm giác như gió xuân thổi qua. Dương Tinh vào diễn đàn công ty, nặc danh đăng thông báo: "Hugh tổng đã đến công ty." Cậu trợ lý trẻ ôm một tập tài liệu vào rồi phân loại rõ ràng. "Hugh tổng, đây là những tài liệu cần anh ký. Tập bên trái gấp hơn, anh xử lý được xong trước 3 giờ chiều nay là tốt nhất, còn tập bên phải mong anh xem xong trước thứ 4 tuần sau." "OK! Cậu chuẩn bị phòng họp đi, mười phút nữa bắt đầu." "Vâng!" Cậu trợ lý ra ngoài. "Hugh tổng." Hứa Nhược cầm bản vẽ gõ cửa phòng tổng giám đốc. "Vào đi." "Hugh tổng, đây là tất cả bản vẽ series S5 từ trước đến nay mà anh muốn, đều ở đây ạ." "Rất tốt." Từ Cảnh Tu gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý, "Mời Cận tổng đến phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm họp đi." Từ Cảnh Tu thấy Hứa Nhược vẫn đứng nguyên chỗ cũ bèn nói, "Cô cũng đi chuẩn bị họp đi." Hứa Nhược nhìn chiếc nhẫn trên tay trái Từ Cảnh Tu, cô ta dám khẳng định năm ngoái vẫn chưa có chiếc nhẫn đó, hít một hơi thật sâu mới lên tiếng, "Hugh tổng, tôi có thể hỏi một vấn đề riêng tư không?" Anh không thèm ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn bản vẽ, "Không thể. Nếu cô không còn việc gì khác thì có thể ra ngoài." Hứa Nhược biết mình cứ đứng tiếp cũng chỉ mất mặt thêm nên đành buồn bực ra ngoài. Cận Lãng gặp Hứa Nhược ngay ngoài cửa, người đẹp lại hồn bay phách lạc đi mất, đến chào hỏi cũng không thèm, anh ta đẩy cửa bước vào. "Sao quản lý Hứa mất hứng vậy? Cậu lại không biết thương hoa tiếc ngọc đúng không?" "Có việc thì nói đi.” "Tớ đến xem cậu thôi, sao lại cam lòng đi làm rồi, tuần trăng mật thế nào?" "Tớ mới nghỉ một nửa kì trăng mật thôi, nửa còn lại để dành lúc khác đi nốt." "... Sao lại có loại nhân viên chèn ép sếp như cậu chứ?" "Có vấn đề gì không?" "... Không." "Ngày 28 tháng 3 tớ tổ chức lễ cưới." "Được, tớ chờ tiệc cưới của cậu lâu lắm rồi, đến lúc đó sẽ mừng hai người một bao lì xì lớn." "Càng nhiều càng tốt." Từ Cảnh Tu mặt không cảm xúc kí tên lên tập tài liệu rồi ngẩng đầu nhìn anh ta, "Trong kì nghỉ tớ có một ý tưởng mới, bản phác thảo đã vẽ xong, nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng. Còn một phút nữa, cậu có thể quay về phòng lấy cốc, cuộc họp hôm nay sẽ rất dài đấy." Nói xong liền cầm laptop và tài liệu đến phòng họp. Cận Lãng lại bị Hugh tổng vô tình vứt bỏ lại văn phòng. Họp cả buổi sáng đến tận 12 giờ mới tạm nghỉ đi ăn trưa. Ăn xong, Cận Lãng lại gọi thêm giám đốc mấy bộ phận khác vào họp, đến 4 giờ chiều phương án mới thống nhất và được duyệt. Cuối cùng cũng tan họp, Cận Lãng thả lỏng một chút rồi theo Từ Cảnh Tu vào văn phòng, "Kì nghỉ này đúng là không nghỉ vô ích, bên Fasentier vẫn đang liên hệ với cậu à?" Từ Cảnh Tu mỉm cười nhìn anh ta, "Tớ mới gặp Allen ở Houston." Cận Lãng sờ cằm, bày ra vẻ mặt chân thành nhất của mình, "Tớ quyết định tặng chị dâu hai bao lì xì." Đá Cận Lãng ra ngoài, Từ Cảnh Tu nhắn tin với vợ yêu. "Bao giờ em tan làm?" "Hôm nay hơi muộn một chút, tầm 5 giờ cơ." "Ừ, lát nữa anh đến." Diễn đàn đã nổ tung rồi, liên quan đến việc tay trái Hugh tổng lại xuất hiện một chiếc nhẫn, nghi là nhẫn cưới. Chủ topic: “Có ai thấy tay trái Hugh tổng đeo nhẫn không???” [Lầu 1]: Toàn nói linh tinh, chỉ là trang sức thì sao, người đeo nhẫn nhiều không đếm xuể, cái này chứng minh được gì chứ? [Lầu 2]: Tôi cũng đeo nhẫn, nhưng còn chưa có bạn trai đây này... [Lầu 3]: Hỏi cho rõ đi, người ta đeo nhẫn ở ngón áp út đấy! Ngón áp út đại biểu cho cái gì, tự tra xem. [Lầu 4]: Có khi là hồi Tết đã kết hôn với bạn gái tin đồn lần trước. [Lầu 5]: Có thể lắm. Chứ không sao hôm nay mới đi làm? Lại còn đeo nhẫn? [Lầu 6]: Ruột đau như cắt... [Lầu7]: Nhẫn đặt riêng của Bvlgari đấy, hâm mộ quá huhu... Bạn trai tôi mà tặng tôi chiếc nhẫn như thế, tôi sẽ lấy anh ấy ngay lập tức. [Lầu 8]: Nói thật chứ, tôi thấy cô gái lần trước đến công ty cũng không xuất sắc lắm, còn kém Chung Phinh Đình kia xa, tứ đại mỹ nhân của công ty mình cũng đẹp hơn. [Lầu 7]: Đồng ý. [Lầu 8]: Có người ghen ăn tức ở kìa haha. [Lầu 9]: Cũng xinh xắn mà, dáng người cân đối thanh tú. Tôi nhìn gần rồi, rất đáng yêu, nhất là làn da, mịn màng trắng nõn như búp bê sứ ấy, khi cười còn tỏa nắng nữa chứ, có cảm giác ấm áp xua tan băng tuyết. [Lầu 10]: Quan trọng là Hugh tổng thích chứ đẹp nữa thì liên quan gì, tứ đại mỹ nhân công ty ta có ai lọt được vào mắt Hugh tổng đâu. ... [Lầu 31]: Các người đẹp à, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, công ty có bao nhiêu thanh niên xuất sắc cơ mà. Cho mấy người cái tát nữa cho tỉnh nhé, tối hôm trước tôi có xem trận All-Star của giải bóng rổ NBA, nhìn thấy một chuyện vô cùng động trời, còn lưu lại hình đây này. Chủ topic đăng bức ảnh một đôi nam nữ hôn nhau ở sân bóng rổ Houston lên. Diễn đàn chính thức nổ tung. [Lầu 72]: Trời ơi... [Lầu 73]: ... Ai có thuốc trợ tim không... [Lầu 74]: Sao anh có thể dịu dàng đến thế? Anh vuốt ve mặt cô ấy, còn cười với cô ấy, anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trong mắt anh chỉ có cô ấy... Con người vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm đâu rồi? Đau lòng quá... [Lầu 75]: Em gái ngượng ngùng quá đáng yêu, chắc kiếp trước cô gái này cứu cả thế giới ấy chứ! [Lầu 76]: Ông đây cảm nắng rồi... ông đây là trai thẳng... [Lầu 77]: ... Đây là rải thức ăn chó đó! Quá ngọt ngào, quá xứng đôi, ai nói chị gái nhỏ của tôi không xinh đấy? Cười lên là trăm hoa đua nở... Tôi đẩy thuyền này nhé! ... Từ Cảnh Tu đến đón Triệu Mộc Thanh, cô chủ động ngồi vào ghế lái, đưa túi và điện thoại cho Từ Cảnh Tu rồi tập trung làm quen với xe mới. Từ Cảnh Tu tỉ mỉ dạy hết một lượt, tự mình động tay nên chẳng mấy chốc Triệu Mộc Thanh đã quen mọi thao tác. Triệu Mộc Thanh vô cùng đắc ý, "Cũng thường thôi! Dễ hơn thi lấy bằng nhiều." "Ừ, gần đèn thì sáng, ở lâu với người thông minh nên vợ yêu cũng thông minh hơn rồi." Khóe miệng Triệu Mộc Thanh giật giật, "Từ Cảnh Tu." "Hả?" "Có phải sau khi anh ở bên em mới bộc lộ tính cách thật không?" Từ Cảnh Tu suy nghĩ, "Hừm, chắc là lộ thú tính rồi." "Lưu manh!" Đôi mắt anh đong đầy ý cười xoa nhẹ đầu cô, không trêu ghẹo nữa, "Không được một mình lái xe nhớ chưa?" Triệu Mộc Thanh bất mãn, "Anh vừa khen em lái tốt còn gì." "Ngoan, năm đầu tiên không được lái xe một mình, anh không yên tâm." Giọng điệu dù dịu dàng nhưng cũng vô cùng dứt khoát. Triệu Mộc Thanh biết anh cũng chỉ muốn tốt cho mình, "Được rồi, anh là ông chủ, nghe lời anh." Chiếc xe chậm rãi lăn bánh về hướng nhà họ Triệu. Bố Triệu vừa đi chợ về, bác sĩ Trương cũng vừa tan làm. Từ Cảnh Tu đưa cho bố mẹ vợ quà họ mua ở nước ngoài, cung kính chào hỏi, "Con chào bố mẹ." Bác sĩ Trương vui vẻ trả lời, trong lòng vô cùng vui mừng, "Người một nhà cần gì khách sáo thế. Đến sofa ngồi đi." Lại nhìn con gái, "Con đi rửa hoa quả đi." Từ Cảnh Tu đứng dậy, "Để con đi." Nói rồi chủ động vào phòng bếp. Bác sĩ Trương trừng mắt nhìn con gái, Triệu Mộc Thanh không hiểu, "Anh ấy có phải khách đâu, với cả do anh ấy chủ động đòi đi, sao con giành được?" "Chỉ biết bắt nạt người ta! Thế nào, đi Maldives chơi vui không?" "Mẹ à, đẹp cực luôn, khi nào bố mẹ cũng đến đó nghỉ tuần trăng mật đi! Cứ như thiên đường ấy!" "Già rồi còn trăng mật cái gì! Khi nào hai đứa định sinh con?" "Hở? Mẹ ơi mẹ vội vàng quá đấy!" Đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội. "Vội gì nữa? Cảnh Tu 32 tuổi rồi, con thì sắp 28 tuổi, giờ không sinh còn đợi lúc nào?" "Vừa kết hôn đã sinh con, còn chưa kịp hưởng thụ thế giới của hai người mà." "Có ảnh hưởng gì đâu, tốt nhất cuối năm một đứa, hai năm sau con 30 tuổi lại một đứa nữa, hai đứa là vừa đẹp." "... Sao lúc trước bố mẹ không sinh hai đứa đi ạ?" "Con tưởng bố mẹ không muốn sinh à? Lúc đấy không được sinh thêm, bây giờ được phép rồi, phải mau chóng nắm chắc cơ hội, ai biết lúc nào chính sách lại thay đổi." "Đến Trouble con còn không chăm được nói gì đến trẻ con?" "Vô dụng!" Bác sĩ Trương búng trán con gái, Triệu Mộc Thanh hơi lảo đảo, suýt ngã. "Mẹ, con ngốc là do bị mẹ đánh đấy, người ta đã kết hôn rồi còn đánh nữa!" Triệu Mộc Thanh che trán tủi thân nói. Bác sĩ Trương lại muốn búng cho cái nữa. Đúng lúc Từ Cảnh Tu đi đến, "Mẹ, Thanh Thanh, đến ăn hoa quả đi, hôm nay bưởi ngọt lắm." "Vợ ơi đến giúp anh một tay." Bố Triệu trong bếp gọi với ra. Từ Cảnh Tu dắt Thanh Thanh ra sofa, lúc nào con thỏ ngốc này cũng cãi mẹ xong lại chịu thiệt. Kéo tay che trán của cô ra, trên vầng trán trắng nõn đã đỏ hồng, còn có cả vết móng tay, Từ Cảnh Tu lập tức thấy không thoải mái, "Em bị ngốc à, lần sau nhớ nghe theo mẹ một chút, không biết ở nhà mẹ là to nhất à?" "Anh cũng nhận ra rồi hả?" Triệu Mộc Thanh thấy oan ức không chịu được, "Đều do bố em chiều hư đấy." Giờ lại thông minh rồi đấy! Từ Cảnh Tu nhìn cô, vừa thấy bực mình lại vừa buồn cười. "Sau này anh cũng sẽ cưng chiều em như bố cưng chiều mẹ chứ?" "Tất nhiên." Thở dài, sợ rằng anh chỉ có hơn chứ không kém đâu. Triệu Mộc Thanh hài lòng gật đầu, thưởng cho anh một nụ hôn rồi lấy điện thoại ra nghịch. Mở khóa màn hình. "Hử?" Màn hình đổi thành ảnh anh lúc nào vậy? Chính là bức ảnh chụp trộm bên mặt anh lúc trong xe. Hồi chiều vẫn là ảnh diễn viên cô thích cơ mà! Triệu Mộc Thanh nghi ngờ liếc nhìn anh đang bóc bưởi. "Từ Cảnh Tu, anh rảnh quá đấy!" Đến màn hình điện thoại cũng quản. "Há miệng." Anh đưa múi bưởi đã bóc sẵn đến bên miệng cô. "A..." Ngoan ngoãn há miệng. "Ngon không?" "Ngon ạ." Triệu Mộc Thanh gật đầu, bưởi vừa mọng nước vừa ngọt. "Anh chưa trả lời em, đúng là tự kỷ, sao lại thay ảnh nam thần của em?" "Há miệng." "A... " "Nhớ kĩ, từ giờ trở đi anh chính là nam thần của em, không có người thứ hai."