Editor: Tịnh TịnhBeta: Mạc Y Phi“Kia là ai? Bên đó là sườn núi, xe trượt rồi, mau phanh lại cho tôi! Phanh lại đi!” Trên bãi tập to như thế chỉ thấy một người đầu trọc vừa chạy vừa hét lớn. Cô học viên xinh đẹp ngồi ghế sau đang tán tỉnh sếp mình qua điện thoại sợ hãi kêu lên: “Á! Phanh lại phanh lại đi!” Không còn kịp rồi. “Rầm!!” Huấn luyện viên xe số 5 đá một phát vào cục đá. Triệu Mộc Thanh hơi mờ mịt nuốt nước bọt. Dường như lúc nãy cần phanh cách chân cô 10km. May mà chân ga cố định còn khống chế tốc độ xe là ly hợp (1) nên không thể nhanh hơn nữa. (1) Ly hợp là một trong những thành phần chủ yếu của xe có máy kéo. Huấn luyện viên đầu trọc nổi giận đùng đùng đi tới, miệng không ngừng chửi rủa. Ông ta chỉ mới đi hút một điếu thuốc, cô học viên vụng về này học quá chậm nhưng lá gan siêu to, cái gì cũng dám mở. Cửa ghế sau mở ra, cô nàng học viên xinh đẹp ôm ngực run rẩy xuống xe, lập tức có học viên nam bước đến dìu cô ấy và an ủi. Triệu Mộc Thanh bị đuổi xuống xe xấu hổ cười ha ha. Thẩm Xung lái chiếc Cayenne màu đen vào cổng lớn trường học Thần Xung, từ xa đã thấy cảnh tượng nọ trên sân tập số 4. Khóe miệng anh ta cong lên, năng lực của cô nhóc kia vẫn kém như thế. Dừng xe trong bãi đỗ, anh ta thản nhiên bước vào đại sảnh xử lí công việc. “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa ra…” Huấn luyện viên và mọi người đều quay sang nhìn cô, không gian bỗng nhiên yên ắng, Triệu Mộc Thanh đen mặt, chuyện này cũng do Trân Trân chết tiệt đã đổi chuông điện thoại của cô. Màn hình hiển thị số Thẩm Xung, cô hơi chột dạ nghe máy. “Alo, Thẩm Xung à?” Dường như cô thấy vị huấn luyện viên đầu trọc kia đang dựng lỗ tai lên. “Thanh Thanh, em đang ở đâu?” “Ở bên ngoài này, ha ha….” “Nói rõ ràng.” “Ừm, ở Thần Xung.” “Học lái xe à? Sao không tìm anh?” “Anh trai à! Không phải chỉ học lái xe thôi sao? Anh rất bận, đây chỉ là việc nhỏ.” “Được, anh không tranh cãi với em nữa. Buổi tối đi ăn với anh nhé.” Triệu Mộc Thanh do dự: “Được, học xong em sẽ đến tìm anh.” Dù sao tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu (2), sớm muộn gì cũng phải gặp, từ trước tới nay Thần Xung có tỷ lệ đỗ cao lại còn gần nhà, không nên nhỏ mọn quá. (2) Tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu: Ý nói việc trốn được một lần nhưng không trốn được mãi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Sau đó lại tập thêm hai lần, vị huấn luyện viên đầu trọc bỗng hòa nhã dễ gần hơn, còn cầm tay cô mà dạy, rồi khen cô là cô bé học lái xe rất nghiêm túc. Ngoài miệng Triệu Mộc Thanh cười nhưng trong lòng không cười, nội tâm không khỏi cảm khái lẽ ra mình nên sớm mượn cái tên Thẩm Xung để sử dụng, bây giờ có tiền có quan hệ mà không dùng đúng là sự lãng phí đáng xấu hổ. Buổi tập gần kết thúc thì Thẩm Xung đã đến. Huấn luyện viên đầu trọc nhanh nhẹn bước đến chào hỏi, Triệu Mộc Thanh cũng rụt cổ đi theo sau. Đã một thời gian cô không gặp anh ta rồi. Thân hình Thẩm Xung cao lớn, dáng người hơn 1m80, hôm nay anh ta lại mặc áo khoác màu đen, bên trong là áo cổ chữ V bó sát người, kết hợp với quần dài và đôi bốt ngắn, đường nét gương mặt khắc sâu. Triệu Mộc Thanh không thể không thừa nhận, trong số những người đàn ông mà cô biết thì Thẩm Xung là người vừa ngầu vừa đẹp trai. Hôm nay trông anh ta có cảm giác rất thích hợp đi diễn cảnh xã hội đen đấu súng, anh hùng can đảm vừa chính vừa tà, so sánh với một vài tiểu thịt tươi chắc chắn mạnh hơn nhiều. Hai người bọn cô là bạn học từ cấp 2 cho đến cấp 3. Khi đó thành tích của Thẩm Xung kém nhất lớp nhưng tràn ngập cảm giác tồn tại với sự hấp dẫn vô hạn của nam thần. Vô số nữ sinh lén lút nhét những tờ giấy nhỏ trong hộc bàn hoặc tặng bữa sáng. Anh ta tốt nghiệp cấp 3 thì nhập ngũ hai năm, trở về liền hợp tác hùn vốn với người ta mở trường dạy lái xe Thần Xung. Qua sáu năm trường dạy lái xe Thần Xung đã mở vài chi nhánh ở thành phố này, danh tiếng tốt, học viên không dứt. Thẩm Xung liếc cô một cái rồi nghiêm túc nhìn huấn luyện viên đầu trọc, anh ta nói: “Đây là em gái tôi, còn thân hơn em ruột trong nhà.” Huấn luyện viên đầu trọc cười gượng hai tiếng: “Tôi biết tôi biết, anh Xung yên tâm!” “Em gái tôi không chịu nổi uất ức đâu, anh nhớ kiềm chế một chút!” “Không đâu, anh Xung cứ yên tâm!” Triệu Mộc Thanh trừng mắt quay đi. Thẩm Xung cười thầm, anh ta vỗ bả vai huấn luyện viên đầu trọc rồi cùng Triệu Mộc Thanh ngồi lên chiếc Cayenne. Ngồi vào ghế lái, anh ta quay đầu sang phải hỏi: “Thế nào, em có muốn luyện tập thêm không?” “Trăm ngàn lần không thể, anh không muốn sống nữa nhưng em còn chưa sống đủ! Bớt nói linh tinh đi, em đói bụng lắm rồi.” Thẩm Xung khởi động xe, lắc đầu: “Thanh Thanh, anh cảm thấy dạo này em bị Hoa Trân bóp méo rồi, trước kia em ngây thơ như con thỏ nhỏ, ăn nói nhỏ nhẹ, sao bây giờ lại nói chuyện tùy tiện thế chứ, em nên giữ khoảng cách với cô ấy.” “Em sẽ nói lại nguyên văn câu vừa rồi với Hoa Trân.” Triệu Mộc Thanh nghĩ thầm, trước kia cô ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ không phải vì anh ta và bố Triệu như hai ngọn núi lớn đè nặng sao?! “Này, đừng đừng đừng, anh không chịu nổi sức công phá của cô ấy, em nói xem rõ ràng mặt mũi sáng sủa mà sao tính tình lại nóng nảy thế chứ, con gái không thể quá liều mạng, công việc áp lực ảnh hưởng đến nội tiết tố sẽ gây mất cân đối, không kiểm soát được hành vi, chỉ một chút thôi sẽ bùng cháy.” Triệu Mộc Thanh ôm bụng cười ha ha không ngừng được, cũng không biết sao lại thế nữa, thật ra Hoa Trân thường xuyên nói tốt về Thẩm Xung với cô, cô còn có ý định tác hợp cho người, ai ngờ có thể trời sinh bát tự của họ không hợp, chỉ cần vừa gặp nhau thì như biến thành hai con chó Bắc Kinh cấu xé lẫn nhau. Nói xem có kì lạ không cơ chứ?! Triệu Mộc Thanh khuyến khích: “Anh muốn rủ Hoa Trân đến không? Gần đây cậu ấy tăng ca đến nỗi mất ăn mất ngủ, anh chưa thấy cô ấy đâu, ôi, hai vành mắt thâm đen còn hơn trang điểm kiểu khói nữa.” “Em không hiểu đâu, cô ấy muốn chạy theo xu hướng quốc tế, hai ngày trước công ty anh vừa tìm được người phát ngôn mới để chụp quảng cáo, là siêu mẫu Chu Hiểu Dư, nhìn cô ta không khác gì tờ giấy.” “Wow, Thẩm Xung, công ty anh thật lợi hại! Nhưng mà mời siêu mẫu quảng cáo cho trường dạy lái xe hình như không ăn nhập lắm, sao anh không mời mấy diễn viên có tuổi nghề lâu năm được nhiều công chúng yêu mến? Hay anh đang có kế hoạch mở thêm chi nhánh ở nước ngoài hả? Thế nào, người thật có đẹp không, anh mời được cô ấy chắc tốn không ít tiền nhỉ?” “Ai biết được sau khi tẩy trang sẽ thành cái dạng gì, chỉ biết nũng nịu với giỏi làm trò trẻ con thôi.” “Ồ, không thể nào? Cô ấy trông rất lạnh lùng khi tham gia bộ sưu tập “Váy mới của siêu mẫu” ở An Lâm. Hoa Trân rất thích cô ấy, muốn tôn cô ấy làm nữ thần mới.” “Chắc chắn ảo tưởng về nữ thần của Hoa Trân sẽ nhanh chóng tan vỡ, nữ thần cũ của cô ấy là ai?” “Venus.” (3) (3) Venus (Latin cổ điển: /ˈwɛ.nʊs/) (thần Vệ Nữ) là nữ thần trong thần thoại La Mã. Thần Venus được coi như tương đương với nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp. Venus là vị thần của tình yêu, cái đẹp, tình dục, sinh sản, bảo vệ nữ quyền. Không khí chợt đông cứng. Nhanh chóng quay trở lại mục đích chính, Triệu Mộc Thanh khẽ ho nhẹ một tiếng, phá vỡ không khí im lặng: “Hay là em gọi điện hỏi cậu ấy một chút nhé? Tối qua cậu ấy còn ngủ nhờ trên giường em đấy.” Đèn đỏ, Thẩm Xung buồn bã cất giọng: “Thanh Thanh, em nói thật với anh đi, vấn đề này anh muốn hỏi em lâu rồi, em sống chung với Hoa Trân nhiều năm như vậy, lại đều không có bạn trai… có phải hai người… khụ khụ.” Hiếm khi thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi như bị táo bón của Thẩm Xung, Triệu Mộc Thanh nghi ngờ nhìn anh ta. Thẩm Xung vẫn ấp úng, trái lại Triệu Mộc Thanh sốt ruột hơn anh ta: “Anh trai à, cuối cùng anh muốn nói gì?” Đèn xanh, Thẩm Xung giẫm chân ga, trong lòng đang nhỏ máu. Không lẽ đúng như anh ta đoán ư? Chẳng trách cô vẫn không có bạn trai, chẳng trách không chấp nhận mình. Triệu Mộc Thanh theo quán tính đập mạnh vào lưng ghế, đang tưởng tượng cảnh mình cầm búa đập cho Thẩm Xung một phát, bỗng nhiên cô hiểu ra điều anh ta muốn nói là gì, quá kinh ngạc với sức tưởng tượng của Thẩm Xung, Triệu Mộc Thanh sắp xếp lại thiên quân vạn mã trong đầu, bề ngoài biểu hiện vẻ mặt lòng đang rất đau đớn, dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước đến nay đáp lại một chữ: “Vâng.” Quán ăn Hoài Dương có món thịt cua viên và thịt gà xào khô xé miếng là hai món ăn yêu thích của Triệu Mộc Thanh. Trong phòng riêng, một mình Triệu Mộc Thanh ăn cuồng nhiệt. Thẩm Xung vẫn duy trì ánh mắt buồn bã như ảnh đế. “Thanh Thanh, tại sao em không nói cho anh biết sớm hơn?” Buông đũa xuống, Triệu Mộc Thanh ngồi nghiêm chỉnh, phủi phần tóc mái không tồn tại của mình. “Em và Trân Trân…” Triệu Mộc Thanh cố ý kéo thật dài hai chữ Trân Trân, hơn nữa nhìn người đàn ông cao 1m80 với ánh mắt buồn bã đang ngồi trước mặt mình thì da mặt lại run lên. Triệu Mộc Thanh cảm giác cơ bắp toàn thân đều run lẩy bẩy, nếu như cô cũng có cơ bắp… Lén véo vào đùi một cái, Triệu Mộc Thanh tiếp tục nói: “Chúng em có điều lo lắng, anh cũng biết xã hội bây giờ vẫn chưa thực sự chấp nhận… rồi còn bố mẹ, nhất là bố em, ôi…” Nhớ lại năm đó bị một khóa giáo dục tư tưởng nhớ đời của bố Triệu, anh ta run rẩy, khẽ gật đầu: “Anh biết rồi, anh… anh cần bình tĩnh một chút đã.” Dáng vẻ như hạ rất nhiều quyết tâm, lại như trút được gánh nặng, Thẩm Xung dùng đũa gắp thịt gà khô xé miếng, hai mắt lén lút nhìn Triệu Mộc Thanh, khi bị phát hiện lại bày ra vẻ mặt không có gì đáng kể. Triệu Mộc Thanh cũng kệ anh ta, cô tiếp tục hoàn thành sự nghiệp ăn uống của mình. Ăn uống no say, Triệu Mộc Thanh cầm điện thoại chụp lại bàn ăn cơm thừa canh cặn gửi cho Hoa Trân: “Tớ đi ăn với Thẩm Xung, tí về có việc quan trọng cần nói với cậu, nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ tớ, hí hí!” Còn chưa kịp thu lại nụ cười gian, Triệu Mộc Thanh phát hiện Thẩm Xung đang dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn cô chằm chằm. Trong mắt Thẩm Xung như chịu đựng sự đả kích rất lớn, nụ cười của Triệu Mộc Thanh chứa đựng tình yêu vô bờ bến, anh ta dè dặt hỏi: “Em với… Trân…Trân, ai trên ai dưới thế?” “Phụt!” Ngụm nước trà Triệu Mộc Thanh vừa uống lập tức phun ra. Do thân thể có tố chất phản xạ có điều kiện khi đi lính nên Thẩm Xung may mắn thoát nạn, Triệu Mộc Thanh tiện tay cầm tờ khăn giấy lau miệng, dùng tay nâng mặt, nháy mắt vài cái với anh ta, vẻ mặt thẹn thùng: “Anh đoán xem!” Thẩm Xung run rẩy, vội vàng ngăn cản vô số suy nghĩ xa xôi trong đầu. Hôm nay Triệu Mộc Thanh mới phát hiện tên đàn ông cao to này lại dễ dàng bị lừa như thế, trước đây sống dưới bóng ma của người này mấy năm thật có lỗi với bản thân, càng nghĩ càng muốn báo thù rửa hận: “Em thấy anh biết sự thật cũng không đau lòng lắm! Anh đúng là loại người bạc tình!” Thẩm Xung xấu hổ cười, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh nghĩ trước mắt vẫn chưa đủ năng lực bẻ thẳng em.” “Thôi đi. Anh nói thật cho em biết, trước đây anh theo đuổi em là để trêu chọc em phải không?” Triệu Mộc Thanh nghi ngờ hỏi. “Không… không phải. Lúc đầu khi đi học anh thấy mặt em vừa nhỏ, làn da lại trắng mịn trông rất giống con thỏ nhỏ đáng yêu, sau này em lại không quan tâm gì đến anh, lúc đó trước mặt đám bạn anh khá bẽ mặt, anh đã nói mà, tại sao vấn đề có thể do anh được chứ, nhớ năm đó biết bao nữ sinh viết thư tình cho anh, thậm chí…” “Thôi đi! Anh câm miệng cho em!” Khóe miệng Triệu Mộc Thanh giật giật, cô nhớ lại thời học sinh đau thương. “Em yên tâm, anh sẽ chúc phúc cho hai người! Nếu Hoa Trân bắt nạt em, anh sẽ không tha cho cô ấy! Sau này anh sẽ làm anh trai ruột của em.” Thẩm Xung vỗ ngực cam đoan, trong lòng thầm cho rằng Triệu Mộc Thanh là người nằm dưới. Đánh giá giữa được và mất, mất đi người có tình cảm với mình nhiều năm đổi lại một người anh trai hết lòng vì mình, Triệu Mộc Thanh cảm thấy mình vẫn còn hời, quyết định không so đo yêu hận tình thù trước kia với Thẩm Xung nữa. Triệu Mộc Thanh ra vẻ vô cùng thâm tình gật đầu một cái, nũng nịu nói: “Vâng, từ nhỏ em đã hâm mộ những người có anh trai, sau này ai bắt nạt em, em có thể nói em sẽ tìm anh trai đến xử lí tên đó.” “Em gái.” “Anh trai.” Hai người nắm chặt tay nhau, chất chứa bao tình cảm nồng nàn lẫn nước mắt vui mừng.