Editor: Hà Mễ Beta: Mạc Y Phi Chủ nhật. Hiếm có dịp bốn người đi chơi với nhau, mục đích chính của Triệu Mộc Thanh là hòa giải mối quan hệ của Thẩm Xung và Hoa Trân. Đến người thần kinh thô như cô cũng cảm thấy dạo này hai người có gì đó là lạ, vậy mà hỏi Hoa Trân, Hoa Trân lại không trả lời. Có hoạt động gì mà người ta có thể cùng nhau tham gia lại không thấy lúng túng đây, chính là chơi thể thao. Triệu Mộc Thanh bảo Từ Cảnh Tu đặt trước sân, buổi chiều họ sẽ đánh cầu lông. Buổi sáng Hoa Trân về nhà, Triệu Mộc Thanh đã hỏi ý kiến Hoa Trân, cô ấy cũng đồng ý rồi. Đúng 2 giờ chiều khi Từ Cảnh Tu tới đón, Hoa Trân cũng chẳng đi xe riêng làm gì mà ngồi cùng xe với hai người luôn. Thẩm Xung đã chờ ở câu lạc bộ, Hoa Trân nhìn thấy anh ta cũng không ngạc nhiên, chỉ là hai người không hề nhìn thẳng vào đối phương. Triệu Mộc Thanh càng thấy lạ hơn, trước đây hai người gặp mặt chưa nói được mấy câu đã bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi, hôm nay lại yên lặng như vậy làm cô không quen chút nào. Hai nam hai nữ tất nhiên sẽ chia đôi đánh cặp, cầu lông là môn thể thao duy nhất Triệu Mộc Thanh có thể chơi tốt, còn với mỹ nữ săn chắc, tay dài chân dài như Hoa Trân thì không cần nói nhiều. Nhìn Từ Cảnh Tu có vẻ không cường tráng như Thẩm Xung nhưng chơi thể thao lại không hề thua kém, chân tay linh hoạt, phản ứng cũng cực nhanh. Thực ra trước khi gặp Triệu Mộc Thanh, ngoài những thứ liên quan đến công việc, thú vui lớn nhất của anh chính là chơi thể thao. Thế nên bốn người trên sân chơi rất đỉnh, ngang tài ngang sức, thế trận vô cùng giằng co. Chơi hồi lâu, Từ Cảnh Tu nhận thấy có chỗ không bình thường, con thỏ ngốc lùn tịt kia cứ nhảy lên nhảy xuống, hôm nay cô mặc váy ngắn, vòng eo nhỏ trắng nõn chỉ hơi bất cẩn sẽ lộ ra ngoài, váy lại là loại co dãn bó sát vòng ba, hơi cúi người là bắp đùi gần như lộ hết, dù bên trong có quần bảo hộ nhưng vẫn làm người ta phải suy nghĩ lung tung. Nhưng những cái đó vẫn chưa tính là gì, làm anh khó chịu nhất là mỗi lần vận động mạnh một cái thì cặp thỏ trắng nhỏ mà anh luôn mong nhớ cũng nhảy lên không ngừng, tên Thẩm Xung ở đối diện chắc chắn nhìn thấy rất rõ ràng, vì vậy anh cứ lo lắng không yên, chỉ đành hết sức lao đến phía trước cô đón cầu. Kết quả không cần nghĩ cũng biết, bọn họ thua nên đành dừng lại nghỉ ngơi một chút. Ra chỗ băng ghế nghỉ ngơi, cô vẫn còn oán giận, "Từ Cảnh Tu, anh làm sao thế? Anh có hiểu phối hợp là gì không? Anh đánh ở phía sau, lại cứ lao lên cướp cầu của em làm gì?" Hoa Trân cười nhạo Triệu Mộc Thanh, "Không có năng khiếu bẩm sinh thì dù cậu có nhảy đến chết cũng chẳng làm được gì đâu." Con thỏ ngốc kia vừa uống nước vừa nói lát nữa phải đấu thêm trận nữa, Từ Cảnh Tu nhìn cô thở hồng hộc, bộ ngực căng tròn nhấp nhô lên xuống vô cùng kích thích, khóe mắt anh giật giật, quay ra nói với Thẩm Xung, "Anh họ, ra ngoài hút điếu thuốc đi." Không đợi Thẩm Xung trả lời, anh đã bá vai kéo người ta đi, lại nói với Triệu Mộc Thanh, "Em luyện với Hoa Trân thêm lúc nữa đi, nói thật Hoa Trân chơi tốt hơn em đấy." Nói xong, anh nửa đẩy nửa kéo Thẩm Xung ra ngoài. Triệu Mộc Thanh nghe anh nói thế liền cảm thấy không phục, những môn khác thì không nói, nhưng riêng cầu lông, hồi học đại học cô còn được cô giáo chọn đi thi đấu đấy. Tâm lí háo thắng bùng lên, cô cầm ngay lấy vợt gào thét: "Hoa Tiểu Trân, hôm nay bằng vào cơ thể 1m60 này tớ phải đánh cho cậu phục sát đất!" Hoa Trân cũng đoán được đại khái, nếu không đang yên đang lành sao hai người vốn nhìn nhau ngứa mắt lại vai kề vai thế kia chứ? Cô ấy thầm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ Triệu Mộc Thanh hừng hực khí thế, lại nhìn bộ ngực cup C ngạo nghễ kia, đến mình là nữ mà nhìn còn thích, chẳng trách Từ Cảnh Tu căng thẳng, muốn dập tắt mọi khả năng khiến người khác mơ ước người phụ nữ của mình. Có điều nói đi cũng phải nói lại, dù sao Thẩm Xung cũng từng thích Triệu Mộc Thanh, anh ta ở phía đối diện nhìn thấy thế chắc sẽ không có suy nghĩ gì không nên có chứ? Vừa nãy hình như anh ta còn đánh rất nhiệt tình! Hừ! Nghĩ đến đây, cô lại thấy không vui nữa rồi, ưỡn bộ ngực A+ của mình lên ngẩng đầu nhìn con thỏ tinh chết tiệt đang gào thét trước mặt mình, "Được thôi, Tiểu Thanh Thanh, hôm nay bà đây phải cho cậu sấp mặt!" Ra khỏi sân bóng, Từ Cảnh Tu lập tức rút cánh tay đang khoác vai Thẩm Xung lại. Thẩm Xung liếc mắt nhìn anh, "Kéo tôi ra đây làm gì? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy sao?" Mặt Từ Cảnh Tu không cảm xúc, "Anh muốn đi vệ sinh còn gì?" "Tôi không buồn đi vệ sinh thì đến nhà vệ sinh làm khỉ gì?" Thực sự cạn lời, còn có loại người thế này nữa cơ đấy! "Đã đến rồi thì anh đi đi." Từ Cảnh Tu khẳng định. Anh ra chỗ máy bán hàng tự động, lấy chai nước ném cho Thẩm Xung, "Tôi mời." Khóe miệng Thẩm Xung giật giật. Ấu trĩ! Đi bộ hai vòng quả nhiên buồn đi vệ sinh thật, Từ Cảnh Tu vẫn đi theo, đến cửa nhà vệ sinh, Thẩm Xung quay lại nhìn, còn định đi theo đến bao giờ nữa? Chờ anh ta đi vệ sinh xong bước ra, Từ Cảnh Tu đứng ngoài chờ lại kéo anh ta đến phòng nghỉ, còn bản thân lấy điện thoại ra nghịch. 10 phút trôi qua. "Anh thấy Hoa Trân thế nào?" Mắt Từ Cảnh Tu vẫn nhìn điện thoại, lơ đãng hỏi. "Cái... cái gì thế nào?" Thẩm Xung đang suy nghĩ về cuộc đời, đầu óc lập tức trống rỗng. "Hai người rất xứng đôi." "Anh quan tâm rộng quá đấy." Thẩm Xung gảy tàn thuốc, "Anh không cần phải lo, nếu cô ngốc kia có suy nghĩ gì với tôi thì hôm nay không đến lượt anh xuất hiện ở đây đâu." "Biết thế là tốt." Từ Cảnh Tu cười mỉa, "Nhưng cô ấy không phải kẻ ngốc." Giọng điệu đầy lạnh lẽo. Nhìn thời gian, chắc Triệu Mộc Thanh đã chơi đến nỗi mệt nhoài rồi, Từ Cảnh Tu quay người đi về hướng sân cầu lông, không thèm quan tâm đến người bị anh cố tình lôi đi nữa. Hai người chân trước chân sau đến sân liền nhìn thấy mấy tên nhóc đều mặc kiểu quần áo đang thịnh hành hiện nay đứng bên cạnh hô hào cổ vũ, còn nghe thấy cả tiếng huýt sáo. Hai người phụ nữ, một cao một thấp đang tập trung như chơi giải chuyên nghiệp, dốc hết toàn lực, trước ngực lẫn sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi, cả hai lại cùng mặc áo sáng màu, vết mồ hôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Mỗi lần đón cầu trên cao, vòng eo nhỏ và bắp đùi đều lộ hết cả ra. Cả Từ Cảnh Tu và Thẩm Xung cùng đen mặt. Thẩm Xung nhìn đôi chân dài miên man của Hoa Trân, trợn mắt hung dữ nhìn mấy người kia, "Chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, về nhà mà tập đi." Chỉ trong thời gian dừng giữa hai lượt cầu, Từ Cảnh Tu trực tiếp chen thẳng vào giữa đám người kia, còn không cẩn thận giẫm vào chân tên nhóc vừa huýt sáo, người bị giẫm gào lên một tiếng vội rụt chân lại. Mấy người này cũng có mắt nhìn, biết hai người đàn ông vừa tới này không dễ chọc nên vội giải tán. Vẻ mặt Từ Cảnh Tu đen sì, kéo Triệu Mộc Thanh đang không vừa ý lắm ngồi xuống ghế giải lao, còn đắp cái khăn bông lớn lên đùi cô. Triệu Mộc Thanh mướt mát mồ hôi, cảm giác như từng sợi tóc đều đang bốc khói, cô tu ừng ực mấy ngụm nước lớn. "Chậm thôi, đừng uống nhanh thế." Từ Cảnh Tu kéo thấp chai nước xuống, giúp cô uống chậm lại. Thẩm Xung đang dạy dỗ Hoa Trân ở bên cạnh, "Em chơi hay quá nhỉ, có tiền thưởng hả? Em cũng tiếp xúc xã hội bao nhiêu năm rồi, ánh mắt của mấy tên nhóc lúc nãy là gì, em không thấy à?" "Bà đây dáng người đẹp, bà thích cho nhìn đấy thì sao, liên quan gì đến anh? Lắm chuyện!" "Đệt! Em là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi phải quản!" "Ha ha! Đến mức đó sao? Mới ngủ có một lần? Sao nào, định ăn vạ tôi à? Đàn ông của tôi không phải chỉ có mình anh đâu." "Mẹ nó, mấy chuyện rách nát của em ngày trước tôi không quan tâm, nhưng nếu em đã ngủ với tôi thì từ giờ thành thật chút cho tôi, Hoa Trân, tôi không đùa với em đâu!" Nói xong liền cưỡng chế kéo cô ấy ra ngoài, lúc đầu Hoa Trân còn giãy giụa, thấy anh ta có vẻ hành động thật thì ỡm ờ đi theo, hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt. Triệu Mộc Thanh ngồi bên cạnh có phần không bắt kịp sóng, "Cái gì thế này? Họ ngủ với nhau rồi á? Lúc nào vậy? Sao em không biết gì hết?" Nhìn con thỏ ngốc này, Từ Cảnh Tu bất lực đỡ trán, vừa ao ước vừa ghen tị, so với Thẩm Xung anh thấy mình quá khổ. Nhìn cô ướt đẫm như vừa bước từ thùng nước ra, anh không nỡ nói gì, chỉ thở dài, "Đi tắm trước đi, thay đồ xong anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon." Triệu Mộc Thanh tung tăng như chim sẻ, "Hay quá, em muốn ăn... ừm... trong lúc tắm em sẽ suy nghĩ thật cẩn thận chuyện này." Tắm xong đi ra, hai người đều thoải mái hơn nhiều, Triệu Mộc Thanh níu tay Từ Cảnh Tu, "Hôm nay em chơi hay không?" Từ Cảnh Tu nhìn cô mặc đồ rộng rãi, ngực cũng không lộ rõ nữa, tự nhiên thấy thả lỏng hơn không ít, trẻ con vẫn cần phải động viên, "Ừ, đúng là không tệ, trận sau em đánh tốt hơn Hoa Trân." Triệu Mộc Thanh phấn khởi, mặt mày hớn hở, "Còn phải nói! Nếu không phải cậu ấy cao, tay chân đều dài, chắc chắn đã bị em đánh đến nỗi thua tơi tả rồi. Tuần sau mình lại rủ bọn họ chơi tiếp đi anh." "Không được!” Từ Cảnh Tu lại vừa đen mặt, xem ra sau này muốn chơi thể thao chỉ có thể bao cả sân để hai người bọn họ chơi thôi mới được. "Tại sao?" Triệu Mộc Thanh mờ mịt, lại chọc tới chỗ nào của anh vậy? "Em không thấy họ đang yêu đương giai đoạn đầu sao? Chính là lúc cần thế giới riêng của hai người, em đừng bám lấy họ nữa." Anh búng trán cô. "Hình như cũng... À không đúng, họ còn lên giường với nhau rồi, sao tính là giai đoạn đầu được? Rõ ràng là giai đoạn cuối." "..." Từ Cảnh Tu câm nín, cảm thấy cô nói rất hợp lí. Anh ho nhẹ một tiếng, sửa lại, "Chúng ta mới là yêu đương giai đoạn đầu, là chúng ta cần thế giới của hai người." "Nhưng chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, không tính là giai đoạn đầu nữa..." Người nào đó càng nói càng nhỏ. Hít một hơi thật sâu, Từ Cảnh Tu kiềm chế xúc động muốn chặn miệng cô lại, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, "Vậy chúng ta tiến vào giai đoạn cuối." Triệu Mộc Thanh rùng mình, vội chạy đi, vừa chạy vừa hét, "Em đói quá, muốn ăn thịt nướng!" Hai người tìm được một nhà hàng thịt nướng Nhật Bản, trên tường treo những bức tranh kiểu Nhật và bật những bài hát tiếng Nhật nhẹ nhàng, ánh đèn tối mờ, cảnh vật xung quanh rất thoải mái dễ chịu. Sau khi chọn khá nhiều cửa hàng nổi tiếng, Từ Cảnh Tu chủ yếu phụ trách nướng, Triệu Mộc Thanh chỉ việc ăn. Vận động xong thì khẩu vị rất tốt, Triệu Mộc Thanh đắc ý ăn, vô cùng sung sướng. Nhìn bộ dạng cô chỉ cần ăn là vui, Từ Cảnh Tu lại cảm thấy đói đến nỗi cô đơn trống vắng, anh thốt ra từng chữ, "Lúc nào mình tiến vào giai đoạn cuối hả em?" "Ặc." Triệu Mộc Thanh đang uống nước ép kiwi thì bị sặc. "Chuyển sang chỗ anh đi, chỗ em quá ồn, buổi tối sao nghỉ ngơi được?" "Không được, bố mà biết thì đánh gãy chân em mất." ... Từ Cảnh Tu thở dài, "Anh muốn ăn thịt." "Được, cho anh một miếng này." "Anh muốn ăn thịt." "Gắp cho anh rồi còn gì, thế lại thêm miếng nữa nhé." Từ Cảnh Tu đỡ trán cười, sao cô lại đáng yêu thế chứ.