Editor: Hà Mễ Beta: Mạc Y Phi Triệu Mộc Thanh đã nghỉ đông được vài ngày, nếu lần này vẫn không thi được bằng lại xe thì đúng là không còn gì để nói nữa rồi. Thẩm Xung hẹn cô thứ sáu này đến thi. Lần trước mới tập được hai tiếng thì huấn luyện viên đã uống say khướt, hôm nay là thứ năm, cô chủ động gọi điện cho Thẩm Xung muốn được luyện tập thêm một ngày để củng cố kiến thức. Thẩm Xung không nhiều lời mà bảo cô qua chỗ anh ta. Triệu Mộc Thanh nhanh chóng đến Thần Xung. "Anh Thẩm Xung!" Triệu Mộc Thanh mỉm cười chào hỏi Thẩm Xung đang ngồi trong xe. Thẩm Xung đã nhìn thấy Triệu Mộc Thanh từ lúc cô đến cửa Thần Xung rồi. Trong lòng anh ta, cô vẫn luôn xinh đẹp như thế, trắng trẻo xinh xắn, nụ cười xán lạn tựa ánh mặt trời. Hôm nay cô mặc chiếc áo lông màu vàng nhạt, nhìn từ xa giống như bông hoa hướng dương tươi tắn rực rỡ, người kia thật tốt số. "Khụ." Hít phải hơi nhiều khói thuốc, anh ta bị sặc đến nỗi ho khan, nhìn thấy cô đến gần thì vội phẩy hết khói đi. "Anh Thẩm Xung, lần này anh phải đảm bảo là em đỗ đấy, nếu không sẽ tại huấn luyện viên như anh không giỏi." Triệu Mộc Thanh chống tay lên cửa xe đang mở làm nũng với anh ta, giống như với anh trai ruột vậy. Thẩm Xung nhìn cô rồi nói đùa, "Học viên vô dụng quá, huấn luyện viên có giỏi đến đâu cũng không giúp được. Em nói xem, đường đường một tổng giám đốc như anh đến làm huấn luyện viên riêng cho em, nếu em vẫn không đỗ thì không thấy có lỗi với anh à?" "Kệ chứ, em không quan tâm, em mà không đỗ được là tại anh trai như anh làm không tốt, bố em còn bảo nếu anh có thời gian nhớ đến nhà ăn cơm đấy, anh đi mà không ngại à?" "Có gì đâu mà ngại, con gái nhà mình ngốc thế nào, từ hơn hai mươi năm trước bố em đã biết rồi." Thẩm Xung trêu ghẹo. "Hừ! Lần sau em gọi cả Hoa Trân đến." Cô không nói lại Thẩm Xung, chỉ có Hoa Trân mới trị được. "Dạo này cô nàng đó sao rồi?" Vẻ mặt Thẩm Xung hơi khác thường. "Sao rồi cái gì? Thì sống rất thoải mái thôi! Công việc, trai đẹp, đầy đủ không thiếu gì hết." Thẩm Xung không nói nữa, ra hiệu cho cô lên xe. Hai tiếng sau đó lái xe rồi dừng xe, kết quả không tệ, về cơ bản trong toàn bộ quá trình cô không phạm sai lầm nào, buổi chiều lại tiếp tục tập thêm hai tiếng, động tác đã khá thành thạo, hẳn là không còn vấn đề gì nữa. Trên đường đi họ vào một quán ăn, "Sao hôm nay không thấy anh chàng hôm trước cùng đi tập xe với em đến?" Thẩm Xung lại trêu cô. Triệu Mộc Thanh ngớ ra, sau khi kịp phản ứng thì vừa xấu hổ vừa lúng túng, "Anh ấy phải làm việc." Thực ra cô chưa nói với anh chuyện mình đi tập xe. "Em biết gia thế nhà anh ta chứ?" Thẩm Xung nhìn cô. "Em biết." Triệu Mộc Thanh xúc một thìa cơm cho vào miệng, "Anh ấy nói với em rồi." Nuốt xong miếng cơm cô lại lên tiếng, "Anh cũng thấy không tưởng tượng nổi đúng không?" "Bố mẹ em biết chưa?" "Tạm thời chưa nói nhưng họ đã gặp anh ấy rồi." Nhất định hài lòng lắm nhỉ? Trong lòng Thẩm Xung cười khổ, không nói đến gia thế bối cảnh, đến anh ta cũng không thể không thừa nhận bản thân Từ Cảnh Tu thực sự rất ưu tú. Thẩm Xung nâng chén trà lên uống một ngụm, "Thanh Thanh, em yêu anh ta lắm phải không?" Triệu Mộc Thanh cắn đũa, nhanh chóng gật đầu, "Em trúng tiếng sét tình yêu với anh ấy." Cô cười xấu hổ cúi đầu gẩy hạt cơm. "Anh ra ngoài hút điều thuốc, em cứ ăn đi." Thẩm Xung đứng dậy. Anh vẫn luôn rất thích em, nhưng trước nay em đều ngoảnh mặt làm ngơ. Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một hồi lại quay về xe, Thẩm Xung lơ đãng nói: "Cuối tuần sau Thần Xung quay video tuyên truyền mới, vẫn là Chu Hiểu Dư, em muốn đến chơi không?" "Thật à? Thế để em gọi cả Hoa Trân, chắc chắn cậu ấy sẽ thấy hứng thú. Cậu ấy cực kỳ hâm mộ Chu Hiểu Dư." Thẩm Xung ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu. Đang nói chuyện thì Từ Cảnh Tu gọi tới. "Đang ngồi buồn chán ở nhà à?" "À... Cũng may mà em sẽ tự tìm việc để làm." "Thanh Thanh." Thẩm Xung giả vờ giả vịt gọi một tiếng. Triệu Mộc Thanh bối rối, chột dạ nhỏ giọng nói: "Em đang ở ngoài." Từ Cảnh Tu im lặng trong chốc lát mới bĩnh tĩnh nói, "Thanh Thanh, đưa điện thoại cho anh Thẩm đi." Triệu Mộc Thanh chậm rì rì đưa di động cho Thẩm Xung, anh ta đắc ý nhận điện thoại. "A lô." Thẩm Xung vô cùng dõng dạc. "Chào anh họ!" Một giọng nói lễ độ nho nhã vang lên. "..." Khóe miệng Thẩm Xung giật giật, anh... họ? Anh họ nào? "Thanh Thanh khiến anh vất vả rồi, kĩ năng lái xe của cô ấy thực sự quá kém, mong anh thông cảm nhiều hơn. Anh biết mà, cô ấy luôn coi anh như anh trai ruột." Giọng điệu Từ Cảnh Tu vừa lễ phép lại khiêm tốn. "..." "Vậy thôi, phiền anh chuyển lại điện thoại cho Thanh Thanh." Thẩm Xung hối hận rồi, mình đúng là tay thối mà, sao tự nhiên lại đi nghe điện thoại làm gì chứ? Quay đầu nhìn ra cửa sổ, anh ta vô cùng chán nản. Triệu Mộc Thanh khó hiểu, cô che điện thoại hỏi nhỏ, "Anh nói gì với anh ấy thế?" "Chỉ là cảm ơn anh ấy chăm sóc em thôi." Từ Cảnh Tu rất bình thản, anh không nói dối mà. "À... Sao em thấy vẻ mặt anh ấy cứ là lạ thế nhỉ?" Cô hơi nghi ngờ lén nhìn Thẩm Xung. Thẩm Xung dựng tai lên, mắt lại nhìn chăm chú đường hôn nhân trên bàn tay. "Tập lái cho tốt, lấy được bằng sẽ có thưởng." Từ Cảnh Tu cười. "Thưởng gì ạ?" Triệu Mộc Thanh trở nên hưng phấn. "Bí mật, đợi em lấy được hẵng nói sau, mau chào anh rồi tắt máy đi." "Bye bye." Triệu Mộc Thanh ngoan ngoãn tắt máy. Đến thứ sáu, đã có kinh nghiệm nên lần này Triệu Mộc Thanh cũng không cảm thấy căng thẳng lắm. Bạn nam phía trước cô vừa thi xong đang run lẩy bẩy, cậu ta kích động nghẹn ngào nói đây là lần thứ năm rồi, cuối cùng cũng đỗ, cuộc đời từ đây đã bước sang trang mới. Cô ngồi bên cạnh xem mà không hề khẩn trương, mới lần hai thôi, sợ cái gì!? Thả lỏng tinh thần, từ lúc bật đèn đến khi dừng xe, cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi, quá dễ! Về đến sảnh đợi kết quả thì thấy Từ Cảnh Tu đang chờ bên trong, bên cạnh là Thẩm Xung. Họ đang xem video quay cảnh thi. "Sao anh lại đến đây?" Triệu Mộc Thanh vui vẻ hỏi. "Anh trốn việc. Chúc mừng em!" Từ Cảnh Tu xoa đầu cô. "Thanh Thanh, chúc mừng em, hôm nay may mà em không làm bẽ mặt Thần Xung." Thẩm Xung cũng xoa đầu cô. Triệu Mộc Thanh bất mãn, nhìn người này lại nhìn người kia, ai cũng không đắc tội được nên đành chấp nhận vuốt lại tóc. "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Từ Cảnh Tu bước đến ôm lấy eo cô. "Anh Thẩm Xung, đi thôi, hôm nay em mời, cảm ơn công ơn dạy dỗ của anh." Triệu Mộc Thanh ôm quyền với anh ta. "Anh họ còn có việc bận, đừng lôi kéo nữa, lần sau anh sẽ gửi thiệp mời đàng hoàng." Từ Cảnh Tu vừa ôm vừa đẩy người vào xe rồi lái đi mất hút. Thẩm Xung há hốc mồm, thật không dám nhìn mà, tên giả tạo hai mặt kia còn hẹp hòi hơn chút nữa được không? Anh ta rút lại lời công nhận Từ Cảnh Tu ưu tú, Triệu Mộc Thanh, em mau tỉnh táo lại đi! Không hiểu sao lại bị nhét lên xe, Triệu Mộc Thanh khó hiểu: "Sao vậy anh? Thế là Thẩm Xung có việc gấp hay anh có việc gấp?" "Thẩm Xung." Vẻ mặt Từ Cảnh Tu không thay đổi, hơi thở cũng không gấp. "Ơ này, sao vừa nãy anh lại gọi anh họ, rõ ràng anh ấy còn ít tuổi hơn anh." "Anh gọi theo em, như thế thân thiết hơn." Cũng chẳng phải họ hàng gì, gọi thế là hời cho anh ta rồi. "Ừm." Triệu Mộc Thanh thầm vui vẻ, anh nói là gọi theo mình đấy. Tìm được một nhà hàng cơm Tây, Triệu Mộc Thanh vui vẻ phấn khởi kể cho Từ Cảnh Tu nghe toàn bộ quá trình thi hôm nay của mình. "Anh không biết hôm nay em thi tốt thế nào đâu, tốt hơn cả mấy lần tập luôn cơ." Triệu Mộc Thanh vô cùng đắc ý. "Anh xem video ghi hình rồi, đúng là rất tốt." Đứa trẻ ngoan cần được khích lệ. "Bữa này em mời, mừng em chiến thắng trở về! Không được giành với em đâu đấy." Từ Cảnh Tu đồng ý, cầm cốc nước ép hoa quả lên cụng cốc với cô, vừa nãy cô muốn gọi rượu nhưng bị anh ngăn lại, có kinh nghiệm của lần say rượu trước, anh đã quyết định từ giờ không dễ dàng để cô đụng vào rượu nữa. Triệu Mộc Thanh nâng cốc lên: "Còn thi lý thuyết nữa, mà cái này dễ, bằng lái sắp tới tay em rồi." "Được, em giỏi nhất." "À đúng rồi, anh định tặng em cái gì?" "Đợi em cầm được bằng đã." "Hừ! Từ Cảnh Tu là đồ keo kiệt." Triệu Mộc Thanh vênh mặt liếc mắt nói. Từ Cảnh Tu làm ra vẻ "Anh cứ không nói đấy" nhìn cô. Còn chưa đến hai giây, cả hai đều không nhịn được mà bật cười. Có cô thật tốt! Có anh thật tốt! Giờ phút này, hai người đều nghĩ như vậy. Lịch thi lý thuyết là ba ngày nữa, trong ba ngày này, Triệu Mộc Thanh từ chối tất cả mọi lời mời ăn chơi, ngoan ngoãn ở nhà đọc tài liệu ôn thi, Từ Cảnh Tu cũng không làm phiền cô, chỉ thi thoảng mới gọi một cuộc điện thoại. Ba ngày sau, đúng 9 giờ Triệu Mộc Thanh đi vào phòng thi, 9 giờ 15 phút thì ra ngoài, cô đạt điểm tối đa. Chờ thêm lúc nữa là được nhận bằng lái xe mới cứng rồi. Lúc Từ Cảnh Tu tới, Triệu Mộc Thanh còn thấy kỳ lạ: "Anh rảnh vậy à, có phải An Khí sắp phá sản không đấy?" Vẻ mặt đầy ghét bỏ. Từ Cảnh Tu vừa bực mình vừa buồn cười, trong ba ngày không gặp cô, tối nào anh cũng làm việc đến 10 giờ mới về, gắng sức giải quyết hết mọi việc. Cận Lãng toàn phải giục anh đi về hẹn hò. Anh không nói tiếng nào lấy một cái hộp trong cốp ra, "Quà đây." Triệu Mộc Thanh mở ra rồi kinh ngạc thốt lên, "Thật là đẹp!" Là một sợi dây chuyền bạc có hình con thỏ mập ngốc nghếch rất đáng yêu, hai chân trước còn ôm củ cà rốt, Triệu Mộc Thanh vừa nhìn đã vô cùng thích. "Cái này quý giá quá." Trong lòng cô hơi thấp thỏm. Từ sau lần bố Triệu tịch thu sợi dây chuyền ngọc trai của Thẩm Xung, ông đã đặc biệt dạy dỗ cô không được tùy tiện nhận đồ của người khác, hơn nữa chiếc vòng này nhìn là biết không rẻ. "Không đắt lắm, với cả đây gọi là đầu tư, không phải gia đình em muốn kén rể sao? Nhà cửa anh cũng chuẩn bị xong hết rồi. Giá nhà ở An Lâm lại đắt như thế, anh có thể tiết kiệm mười năm phấn đấu." Từ Cảnh Tu nghiêm túc nói. "Nói thế thì em còn bị thiệt thòi cơ à?" Triệu Mộc Thanh nhìn anh. "Ừ." Từ Cảnh Tu nửa thật nửa giả gật đầu, "Nào, để anh đeo cho em." Triệu Mộc Thanh thật sự thích món quà này, cô nghĩ cùng lắm thì sau này cũng mua quà cho anh là được. Cúi đầu để Từ Cảnh Tu đeo dây chuyền cho mình, hô hấp của anh không ngừng phả lên da, cô không nhịn được rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bầm, "Ngứa lắm, anh nhanh tay lên đi..." Mấy chữ này bị Triệu Mộc Thanh kéo dài ra, giọng của cô lúc này lọt vào tai Từ Cảnh Tu lại chất chứa sự hờn dỗi vô tận, nhìn cần cổ trắng mịn, lòng anh lập tức ngứa ngáy khó chịu, Từ Cảnh Tu không kìm được đưa tay vuốt ve, cô nhạy cảm mà run lên, vành tai chợt đỏ ửng. Anh dán môi lên cổ cô rồi di chuyển lên vành tai, nhẹ giọng nói: "Thanh Thanh, anh yêu em, còn hơn em yêu anh nhiều." Triệu Mộc Thanh rùng mình, thì ra anh vẫn nhớ rõ chuyện cô hỏi anh lúc say rượu lần trước, cô quay người lại, chủ động hôn lên môi anh... Rất lâu sau, khi hai người bình tĩnh lại, Từ Cảnh Tu còn đụng tay đụng chân hồi lâu mới chịu giúp cô đeo dây chuyền. Quả là rất hợp, chiều dài đến xương quai xanh, trên làn da tuyết trắng xuất hiện sợi dây chuyền mềm mại lấp lánh như ánh sao, con thỏ nhỏ bướng bỉnh nằm ngoan ngoãn trước ngực cô.