Cửa Tiệm Trường Sinh
Chương 92
“Vậy em bảo chị làm sao bây giờ?” Từ Du quay đầu lại nhìn cậu.
Cô không hô to gào lớn, thậm chí giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng mà ánh mắt kia lại đánh mạnh vào tim Viên Chỉ Hề.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ không phải lo cơm áo, áp lực cũng rất nhỏ, hai mắt Từ Du vẫn luôn giữ được sự sạch sẽ, trong veo. Cậu từng thấy vô số biểu cảm của cô, gian xảo khi trêu chọc người khác, nghiêm túc khi thao thao bất tuyệt, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy đồ ăn ngon, tràn đầy đắc ý khi chiếm được lợi...
Đương nhiên, cậu cũng nhìn thấy dáng vẻ tức giận và đau khổ của cô, nhưng chưa bao giờ khiến cậu không biết làm sao giống như bây giờ.
Cô không khóc, nhưng mà nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đó là dáng vẻ xúc động cố nén khóc mới có thể xuất hiện. Cố rất đau buồn, nhưng mà không còn cách nào khác. Cô biết, lúc này ai cũng không giúp được cô.
“Em... em giả dạng thành chị, đi thay chị.” Viên Chỉ Hề thốt ra.
Từ Du chỉ vào di động, còn đang kết nối.
Kỳ Tễ bên kia quả nhiên dặn dò, nói: “Từ Du, cô biết tính của tôi rồi đấy, cho nên đừng giờ trò gì. Trừ phi, cô không thèm để ý đến sống chết của bà cố ngoại cô.”
“Đừng nghe lời em ấy, tôi sẽ đến đúng hẹn, đến một mình.” Từ Du xoay người, đưa lưng về phía Viên Chỉ Hề và mọi người, lạnh giọng nói: “Anh nói thời gian và địa điểm.”
“Một lát nữa sẽ gửi đến di động của cô, cứ như vậy đi.” Kỳ Tễ ngắt điện thoại, mấy giây sau, Từ Du liền nhận được tin nhắn, trong đó quả nhiên có ghi thời gian và địa điểm.
Cô lại gọi qua, điện thoại đã tắt nguồn. Từ trước tới nay, Kỳ Tễ vẫn luôn cẩn thận như vậy.
Từ Du phát hiện bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người lo lắng nhìn cô, giống như cô lần này một đi sẽ không trở lại nữa. Thấy mọi người như vậy, cô lại cảm thấy không sợ hãi như vậy nữa, chỉ cảm thấy cho dù đi đến đâu, ít nhất trái tim mọi người đều dõi theo cô.
“Sáng mai, mười giờ, ngay thành phố bên cạnh, có điều địa danh rất xa lạ...” Từ Du còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Từ Mỹ Hoa nắm lấy cánh tay cô, liên tục lắc đầu, nói: “Du Du, cháu không thể đi, nếu xảy ra việc gì không hay, dì làm sao ăn nói với bố mẹ cháu? Nếu thật sự không được thì chúng ta báo cảnh sát, dì cũng không tin trên đời này không có pháp luật!”
“Trên đời có luật pháp, nhưng mà dì hai, dì cơ bản không biết Kỳ Tễ là loại người thế nào. Thế lực của anh ta lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng, năng lực từ cổ chí kim tuyệt đối không ai sáng bằng, người như vậy, cho dù chúng ta dùng thủ đoạn gì đều không đấu lại được.” Từ Du vỗ vỗ mu bàn tay bà, mỉm cười, nói: “Dì hai, dì tin cháu đi, cháu từng cùng anh ta tiếp xúc mấy lần, thật ra anh ta đối với cháu cũng không tệ, cháu cảm thấy anh ta sẽ không làm tổn thương cháu.”
“Vậy, vậy Kỳ Tễ kia rốt cuộc là ai? Du Du, sao cháu lại chọc tới người như vậy?” Từ Mỹ Hoa đại khái xem Kỳ Tễ trở thành xã hội đen không thể trêu chọc, hơn nữa là xã hội đen nắm trong tay quyền lực rất lớn, nỗi lo lắng trong ánh mắt càng tăng thêm.
Từ Du dở khóc dở cười: “Không phải cháu muốn chọc vào anh ta, mà là anh ta có hứng thú với phương thuốc trường sinh bất tử của nhà họ Từ chúng ta, anh ta bắt bà cố ngoại đi, chắc là muốn hỏi về phương thuốc. Còn chuyện bảo cháu đến, thật ra cháu cũng không rõ nguyên nhân trong đó.”
“Thì ra là như vậy.” Từ Mỹ Hoa buông thõng tay, đây chính là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Nhà họ từ bọn họ trăm ngàn năm qua đều sống cuộc sống lánh đời, không ngờ hiện giờ lại bị theo dõi.
“Ưm, dì hai, dì quen thuộc xung quanh, xem xem chỗ này có từng nghe nói qua hay không?” Từ Du đưa tin nhắn cho Từ Mỹ Hoa xem.
“Núi Vô Nhai, dì biết, ngay ở ngoại ô thành phố bên cạnh, chỗ đó nghe nói rất quái dị, từng xảy ra rất nhiều việc kỳ lạ, bây giờ cũng không ai dám tới. Núi ở đó không cao, nhưng xung quanh đều là rừng cây, còn thường xuyên có sương mù, nghe nói còn có hổ báo. Du Du, chỗ này thật sự rất nguy hiểm, cháu không thể đi.” Từ Mỹ Hoa nhìn thấy địa danh này, trong lòng càng thêm lo lắng.
Chỗ kia đừng nói là con gái như Từ Du, ngay cả bà và Cố Hoành cũng không dám đến, chưa nói tới hổ báo, nghe nói tỷ lệ người đi vào trở về không đến một phần mười, đã rất nhiều người phải bỏ mình ở đó, âm khí vô cùng nặng.
Từ Du nghe bà nói cũng có chút sợ hãi, nhưng như vậy rất phù hợp với tính cách của Kỳ Tễ, chỗ đáng sợ như vậy, nguyên nhân là vì ít người lui tới, anh ta mới có thể che giấu được bí mật của mình.
“Chị muốn đi thì em đi cùng chị, nếu không chị đừng đi.” Lời này của Viên Chỉ Hề nghe có chút không thuận miệng, nhưng giọng điệu chân thành đáng tin.
Từ Du đang muốn nói Kỳ Tễ chỉ bắt cô đi một mình thì thấy ánh mắt Viên Chỉ Hề lạnh như băng, lập tức nuốt lời này lại. Cô rất ít khi nhìn thấy Viên Chỉ Hề có biểu cảm đáng sợ như vậy, bình thường những lúc thế này, cô đều sẽ không trêu chọc cậu, im lặng là tốt nhất.
“Chị Từ, em cũng đi cùng với chị. Lúc trước, khi xuống núi ông cố và mọi người đã dặn dò em, nhất định phải bảo vệ chị thật tốt. Nếu chị xảy ra chuyện gì, ông cố và mọi người nhất định sẽ không bỏ qua cho em.” Viên Chỉ Yên không dễ gì mới đợi được cơ hội lên tiếng, lý do cũng vô cùng đường hoàng, “Hơn nữa ông cố còn nói, em và anh họ cần phải bắt được Kỳ Tễ, đây chính là cơ hội tốt nhất.”
Từ Du không biết nên nói gì, trề môi, nói: “Vậy thì tùy mọi người đi, chỉ cần mọi người không để Kỳ Tễ phát hiện ra là được.”
Bắc Thanh quan sát hai anh em Viên Chỉ Hề, lắc đầu nói: “Cái này rất khó, dáng vẻ hai anh em rất xuất chúng, trừ khi ngụy trang một chút.”
“Lần trước Viên Chỉ Hề ngụy trang thành nữ vệ sĩ xinh đẹp ngực bự, kết quả bị Kỳ Tễ liếc mắt một cái liền nhìn thấu.” Từ Du buông thõng tay, giá trị nhan sắc càng cao thì càng mạo hiểm.
Viên Chỉ Hề nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên. Bắc Thanh không châm chọc cậu, có điều đưa ra một đề nghị: “Chỉ Hề phải phá bỏ hình tượng lâu nay. Chị Từ, nếu có thể, hy vọng chị có thể mời người có kỹ thuật hóa trang tốt nhất ở đây tới.”
Từ Mỹ Hoa bỗng nhiên bị gọi tên, ngẩn ra một lúc mới nói: “Cái này không thành vấn đề, thật ra kỹ thuật hóa trang của tôi cũng không tệ, hơn nữa đồ vật trong nhà đều có đủ.”
Từ Mỹ Hoa bình thường ăn mặc rất hợp thời, người hơn bốn mươi tuổi, làn da vẫn được bảo dưỡng rất tốt, còn thường nhuộm tóc, nói ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi cũng có người tin.
Đôi mắt bà đảo qua đảo lại trên người anh em nhà họ Viên, bỗng nhiên vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Tôi biết nên hóa trang cho mọi người như thế nào rồi, bảo đảm người quen thuộc nhất cũng không nhận ra!”
Bắc Thanh nói: “Nhưng gương mặt có khác biệt lớn đi nữa cũng chỉ có thể che giấu được người thường, không thể gạt được cao thủ như Kỳ Tễ. Cho nên điểm quan trọng còn ở chỗ mọi người phải thay đổi thần thái bình thường, biểu cảm cùng với động tác, thói quen, đặc biệt là Viên Chỉ Hề.”
Kỳ Tễ chưa từng gặp Viên Chỉ Yên, thật ra Viên Chỉ Yên vẫn rất dễ ngụy trang.
Viên Chỉ Hề nghiêm túc nói: “Em hiểu rồi, em sẽ chú ý.”
“Người của Kỳ Tễ có lợi hại hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ theo dõi ở bến xe, đường đi tới núi Vô Nhai. Vào tới núi Vô Nhai, bọn họ sẽ rất khó theo dõi chúng ta. Cho nên khó khăn của chúng ta là phải làm sao che giấu được những người này mà đi vào núi Vô Nhai.” Bắc Thanh đẩy gọng kính, sắc mặt nghiêm túc chỉ ra chỗ khó.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
269 chương
27 chương
59 chương
7 chương
30 chương