ỳ Trạch không chỉ không thân thiết với Kỳ Tễ, còn thường xuyên lạnh mặt bảo Kỳ Tễ làm này làm kia, có thể nói chuyện thì câu đầu tiên là “anh” rồi đến “máu”. “Máu?” Kỳ Tễ không hiểu lắm ý của cậu, dỗ dành, nói: “Không ai chảy máu, đừng sợ.” “Máu, ta, cần…” Kỳ Trạch trừng lớn hai mắt, khó khăn bày tỏ nhu cầu của chính mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỳ Tễ, hơi mất kiên nhẫn. Kỳ Tễ bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: “Em nói, vẫn cần máu của Từ Du? Nhưng em hiện giờ đã tỉnh rồi, thân thể cũng khôi phục chức năng tạo máu, thật ra không hề cần máu của cô ấy nữa.” “Cần!” Kỳ Trạch bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt lại không kiên nhẫn, mang theo giọng điệu ra lệnh. Kỳ Tễ khẽ nhíu mày, sờ trán Kỳ Trạch, Kỳ Trạch lại chán ghét quay đầu đi, không cho anh ta đụng vào. “Tiểu Trạch, không phải là vì truyền máu của Từ Du vào mà tính cách em thay đổi rồi đấy chứ? Trước đây em không như vậy.” Kỳ Trạch từ từ bình tĩnh trở lại, chỉ trừng mắt nhìn Kỳ Tễ một cái rồi không thèm nói nữa. Kỳ Tễ nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, nếu em thật sự cần máu của Từ Du, anh sẽ giúp em có được, dù cho có khó thế nào đi nữa.” Kỳ Trạch lúc này mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vẻ hung dữ cũng từ từ tan đi. Kỳ Tễ khoanh tay rời đi, trong đầu vẫn luôn suy tư về một chuyện: người này thật sự là em trai Kỳ Trạch của anh ta sao? Thay đổi của Kỳ Trạch khiến anh ta bất ngờ, hơn nữa thái độ đang càng ngày càng tệ, Kỳ Tễ có chút khó chịu, cảm giác Kỳ Trạch và anh ta cơ bản không thân nữa. Sau hôm sau sinh nhật của Viên Chỉ Hề, Từ Du cùng Từ Dung Hoa đi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói với họ rằng sức khỏe Từ Du đã không còn vấn đề gì nữa, về sau chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được. Chỉ là vết sẹo trên cổ tay rất khó xóa đi. “Xem ra vết sẹo này phải theo con cả đời rồi, như vậy cũng tốt, từng giờ từng phút sẽ nhắc nhở con trước đây đã trải qua cái gì. Mẹ, đây chính chiến tích anh hùng vinh quang của con.” Từ Du nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cổ tay, ra vẻ thoải mái tươi cười. Từ Dung Hoa đau lòng nhìn cô, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẹ thà rằng con không có chiến tích anh hùng này, Du Du, về sau đừng làm liều như vậy nữa.” Có cô gái nào không thích đẹp chứ? Có cô gái nào tình nguyện để lại vết sẹo như vậy trên cổ tay? Từ Dung Hoa sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Từ Du chứ? Từ Du lại an ủi vài câu mới tạm gạt việc này qua đi, hai mẹ con nói nói cười cười, lúc này mới trở về nhà. Ai ngờ mới vừa mở cửa nhà, Từ Du liền hét lên một tiếng, nhìn chằm chằm người trong phòng một lúc lâu chưa phục hồi lại tinh thần. Người đàn ông trước mặt vô cùng anh tuấn, môi hồng răng trắng, mặt mày so với con gái còn hoàn hảo hơn. Người nọ mặc áo sơ mi, quần bò đơn giản lại như đang mặc hàng hiệu quốc tế, eo nhỏ, chân dài, quả thật chính là móc treo áo trời sinh. “Viên Chỉ Hề?” Điều càng khiến Từ Du khiếp sợ chính là đầu tóc dài của cậu không còn, thay vào đó là kiểu tóc rất thời thượng. Chỉ như vậy, trông chín chắn hơn rất nhiều, khí chất cũng tăng lên mấy bậc. “Xin chào quý cô, tôi không phải Viên Chỉ Tây(*), tôi là anh trai song sinh của Viên Chỉ Tây, Viên Chỉ Đông.” Người đàn ông vươn tay trái ra, mỉm cười: “Quý cô có bằng lòng làm quen với tôi không?” (*) Chữ “Tây” ở đây cùng âm với chữ “Hề” trong tên “Viên Chỉ Hề”.  “Phụt… Bọn trẻ các con từ từ chơi, mẹ đi nấu cơm trước.” Từ Dung Hoa mỉm cười, hiểu ý rời đi trước. Từ Du bị chọc đỏ cả mặt, Viên Chỉ Hề từ khi nào đã trở nên không biết ngượng ngùng như vậy? Ở trước mặt mẹ cô cũng dám nói đùa. “Sao lại làm cái đầu thành thế này rồi?” Từ Du đặt tay lên tay cậu, lòng bàn tay nắm lấy nhau, lập tức cảm thấy ấm áp. Viên Chỉ Hề nói: “Bởi vì em đã tròn hai mươi tuổi rồi, không cần giống như trước kia bị nuôi như con gái nữa. Thế nào, tạo hình mới của em đẹp không? Trên đường em trở về, tỷ lệ quay đầu lại lên tới trăm phần trăm đấy. Còn có cô bé vì nhìn em đến mê mẩn mà đụng đầu vào cột điện đấy.” Khóe miệng Từ Du run run, công lực tự luyến này tuyệt đối là Viên Chỉ Hề, không lẫn đi đâu được! “Đẹp, hoạt bát hơn rất nhiều.” Từ Du xoa xoa đầu cậu, tay lại bị đối phương nắm lấy. Không biết Viên Chỉ Hề lấy từ đâu ra một cái vòng ngọc, đeo lên cổ tay có vết thương của cô, nhìn một lúc mới nói: “Như vậy là có thể che đi rồi.” “Sao thế, em chê vết sẹo này xấu à?” Từ Du ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại tràn đầy ấm áp. “Không chê, em sợ chị ghét nó, sau này không dám mặc đồ ngắn tay nữa.” Từ Du á khẩu không trả lời được, cô thật sự đã nghĩ tới về sau không mặc đồ ngắn tay nữa, Viên Chỉ Hề là con giun trong bụng cô sao? Ngay cả cái này cũng biết. Cô sờ sờ vòng ngọc, hỏi: “Cái này tốn không ít tiền nhỉ?” “Cứ cho là vậy đi, cái này là lúc em rời khỏi thôn Viên Sơn mẹ em đưa cho em. Mẹ nói… nếu gặp được cô gái muốn sống cùng cả đời thì tặng cho cô ấy.” Viên Chỉ Hề rủ mắt xuống, hai gò má ửng lên một vệt hồng nhạt, lại có chút rạng rỡ. Từ Du nhìn thoáng qua Viên Chỉ Hề, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cậu, ánh mắt hai người giao nhau, lại có một cảm giác giống như điện giật. Rõ ràng bọn họ đã quen biết gần một năm, không biết đã nhìn nhau bao nhiêu lần, nhưng cho tới giờ chưa một lần nào giống như hiện giờ, pháo hoa bắn khắp nơi. “Vậy em không sợ chị không nhận sao?” Từ Du cố ý chọc cậu, trêu đùa, nói: “Em cảm thấy em muốn cùng chị sống cả đời với chị thì chị sẽ muốn sống cùng em cả đời sao?” Lời này có chút líu lưỡi, nhưng lúc này Viên Chỉ Hề tinh thần căng thẳng, bởi vậy vừa nghe một lần đã hiểu. Cậu lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn Từ Du cũng mang theo chờ đợi: “Vậy, vậy chị sẽ không nhận sao?” “Hay là, chị suy nghĩ xem sao?” Từ Du nhướng mày liền thấy đôi chân mày thanh tú của Viên Chỉ Hề khẽ nhíu, cũng không dám phản bác. Cô không khỏi bật cười một tiếng, phản ứng của Viên Chỉ Hề rất thú vị. Thiếu niên à, như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt đó. “Sao EQ của em lại thấp như vậy chứ? Nếu chị không nhận thì đã chẳng để em đeo cho chị rồi.” Từ Du tuy rằng ham tiền, nhưng luôn luôn có nguyên tắc của mình, cô không thích nợ ân tình của người khác, bởi vậy lúc không muốn nhận quà, sống chết cũng sẽ không lấy. Trước mắt Viên Chỉ Hề sáng ngời, giống như lóe ra từng ngôi sao nhỏ lấp lánh, cậu nắm lấy tay Từ Du: “Vậy là chị quyết định nhận ư? Chị yên tâm, về sau em chắc chắn sẽ đối tốt với chị, tuyệt đối sẽ không để chị gặp một chút nguy hiểm và cực khổ nào.” Từ Du ngắm nghía ngón tay cậu, phát hiện ngón tay tên nhóc này vừa trắng vừa dài, đẹp hơn cô không biết bao nhiêu lần liền thấy tủi thân. “Vậy em cũng thật sự nghĩ kỹ rồi? Nhà họ Từ bọn chị đời đời con trai ở rể, thôn Viên Sơn các em thật sự cho phép em đến ở rể nhà họ Từ bọn chị sao?” Viên Chỉ Hề nói: “Tuy rằng ngoài mặt là nói như vậy, nhưng nhìn bố mẹ chị vẫn giống những gia đình khác mà. Dù sao em cũng không để ý, về phần người nhà của em, em tin chắc mọi người cũng sẽ hiểu.” Thấy Từ Du hồi lâu không mở miệng, Viên Chỉ Hề dựa sát vào một chút, trái tim dường như sắp nhảy ra khỏi miệng. “Vậy, chúng ta là một đôi rồi?” Thiếu niên lần đầu yêu tràn đầy can đảm, khoảnh khắc nhìn thấy Từ Du gật đầu, cậu lập tức vui mừng co chân mày, ôm chặt đối phương vào lòng.