Thật ra ngay khi Trịnh Thư Ý bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hứa Vũ Linh cũng đi theo sau. Hai người một trước một sau đi về phía phòng làm việc của tổ Tài chính, cách nhau chưa đầy ba mét. Bình thường, hai người cùng một tổ mà người đi trước người đi sau thế này, nếu không thân thiết nắm tay nhau thì ít nhất cũng phải kề vai trò chuyện dăm ba câu với nhau. Nhưng hôm nay hai người này lại như hai người xa lạ, một người vui vẻ ra mặt, một người thì mặt đen hơn cả đít nồi, không cần nói cũng nhìn ra cả một bầu trời drama đang bao quanh hai người bọn họ. Dưới những ánh mắt hóng hớt hoặc rõ ràng hoặc lén lút của các đồng nghiệp xung quanh, Trịnh Thư Ý vẫn bình tĩnh xem điện thoại, sau đó cô đứng dậy đi về phía văn phòng của Đường Diệc. Mọi chuyện đã kết thúc, Đường Diệc không cần phải xử lý mấy chuyện cấp dưới phân tranh mà chị ta ghét nhất nữa. Sáng nay, khi nhận được bản thảo của Hứa Vũ Linh thì cơn bực bội của chị ta đã biến mất tăm. Bây giờ chị ta đang ngồi trêи ghế xoay, xoay cây bút trong tay, dịu dàng mỉm cười nhìn Trịnh Thư Ý đang ngồi trước mặt mình. “Chuyện này quả thật là Hứa Vũ Linh không đúng, vừa nãy tôi đã cảnh cáo cô ta rồi, cũng đã ghi lại lời phê bình, đánh giá hiệu suất công việc cuối năm đều bị gác lại. Tôi hứa sau này trong tòa soạn sẽ không còn tình trạng thế này nữa.” Chị ta nhìn dáng vẻ không hề bị lay động của Trịnh Thư Ý, nói tiếp, “Dù gì mọi người cũng cùng một tổ, gặp mặt nhau thường xuyên, cũng không thể vì chuyện này mà sa thải cô ta, có đúng không?” Trịnh Thư Ý làm việc cho Đường Diệc bao nhiêu năm nay nên biết rõ khi xử lý những chuyện thế này, chị ta đều dùng cách giảng hòa, cô cũng không hi vọng chị ta hành xử quyết đoán cho cô một kết quả rõ ràng. Nhưng cô suýt chút nữa đã bị người ta hãm hại còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, dù cuối cùng không sao nhưng cô vẫn không cam lòng. Trịnh Thư Ý cúi đầu, im lặng ngắm nghía móng tay mình. Từ chỗ Đường Diệc nhìn sang, Trịnh Thư Ý cụp mắt, hàng mi cong cong che đi ánh mắt của cô, nhưng cánh môi khẽ vểnh lên đã hiện rõ thái độ bất mãn của mình. Đường Diệc bỗng nhiên cảm thấy bất lực, chị ta là phụ nữ mà còn không chịu nổi vẻ mặt này của Trịnh Thư Ý. Cô mang theo một vẻ đẹp ngây thơ, hồn nhiên, khi buồn bực lại nũng nịu khiến mọi người không ai nhẫn tâm cự tuyệt. Chị ta vừa nghĩ, lại nhớ đến tên bạn trai cũ của Trịnh Thư Ý. Rốt cuộc là cậu ta đã phải lòng một người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nào mà lại cam lòng từ bỏ một mỹ nhân thế này? Hay là do thói hư tật xấu của đàn ông đã ăn sâu vào máu? Trong văn phòng bỗng chốc xuất hiện sự im lặng bất thường. Đường Diệc vẫn còn chìm trong câu hỏi nghĩ mãi mà vẫn không có câu trả lời kia, mãi đến khi tiếng thông báo nhắc nhở có cuộc họp vang lên, chị ta mới lấy lại tinh thần, vừa xem tin nhắn vừa nói, “Chuyện này dừng tại đây nhé? Bản thảo của cô ta cũng bị bỏ qua rồi, “tít bìa” chính của quý bốn năm nay cô đã nắm chắc rồi đấy.” Trịnh Thư Ý miễn cưỡng “Vâng” một tiếng, lúc đứng dậy, cô lại nghe Đường Diệc dỗ mình, “Cái này cũng không phải bồi thường cô đâu, là do nội dung của cô hơn cô ta rất nhiều. Cùng một đối tượng phỏng vấn, đề cương giống nhau, nhưng giữa người và người vẫn có khoảng cách.” “Ồ.” Trịnh Thư Ý nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, “Hết cách rồi, tôi khá được Thời Yến yêu thích.” “Biến.” Đường Diệc đang sắp xếp lại tài liệu cho cuộc họp lườm cô một cái. Ánh mắt ấy như đang nói, “Bộ cô uống nhầm rượu giả hay sao mà nói nhăng nói cuội thế này?” “Tôi biết cô là người mạnh nhất trong việc khai thác chiều sâu thế này của tổ chúng ta, cô không cần phải khiêm tốn đâu.” Trịnh Thư Ý, “…” Tôi đâu có khiêm tốn. Sao tôi lại không thể làm một người dựa vào gương mặt để làm việc hả? … “Chủ biên nói sao?” Chiều nay trung tâm Tài chính có một buổi hội thảo cao cấp, tòa soạn sắp xếp để Trịnh Thư Ý và Khổng Nam cùng đi. Dọc đường đi, chủ đề tám chuyện của hai người dĩ nhiên sẽ vây quanh chuyện của Hứa Vũ Linh. Khổng Nam nhìn vẻ mặt vui vẻ của Trịnh Thư Ý liền biết cô không hề chịu thiệt trong chuyện này, “Chắc là đã xử lý ổn thỏa rồi hả?” “Có thể xử lý thế nào? Trịnh Thư Ý cầm gương dặm lại lớp trang điểm, câu có câu không đáp lại, “Đâu phải cô không biết con người của chủ biên, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không lẽ chị ta để Hứa Vũ Linh đọc kiểm điểm dưới cờ chắc?” “Ặc…” Khổng Nam làm bộ mắc ói, “Hồi còn đi học, tôi tham gia câu lạc bộ thông tấn xã của trường cũng có tình huống giống vầy, người kia bây giờ đang làm phóng viên cho đài truyền hình, phát triển thuận lợi. Chúng ta không thể làm gì với hạng người này được đâu, vì hèn hạ là giấy thông hành của tiểu nhân mà.” Tuy Trịnh Thư Ý không nói thêm gì nhưng lại dùng sức ấn thật mạnh vào hộp phấn. Cô là người thù dai nên không thể nào nuốt trôi cục tức này được. Hai mươi phút sau, taxi đã đến nơi, dừng ở ven đường. Trịnh Thư Ý ngồi bên phải nên bước xuống xe trước, Khổng Nam ngồi bên trong, đang cầm túi định bước ra thì Trịnh Thư Ý bỗng nhiên chui vào đẩy cô ta vào trong rồi nhảy lên xe, đóng cửa xe lại. “Cô làm gì thế?!” Khổng Nam suýt tý nữa đã bật ngửa ra sau, cô ta dựa vào ghế, hoảng sợ nhìn Trịnh Thư Ý, “Ở ngoài bỏng chân à.” “Suỵt!” Trịnh Thư Ý đưa tay ra hiệu cô ta im lặng, còn mình thì ngồi thở hổn hển. Gặp ma rồi, cô vừa mới nhìn thấy Nhạc Tinh Châu. Gặp Nhạc Tinh Châu ở đây không có gì là lạ, dù sao đây cũng là chỗ anh ta làm việc. Thế nhưng, anh ta lại bước xuống từ ghế lái của một chiếc Mercedes. Mới đó mà anh ta đã đổi xe nhanh thế à??? Trong nháy mắt, Trịnh Thư Ý cảm giác như đầu mình đang bốc khói. Đổi lại là bình thường thì cô cũng không sợ gặp Nhạc Tinh Châu như thế. Nhưng bây giờ đang trong tình cảnh Nhạc Tinh Châu lái Mercedes mà cô lại ngồi taxi, quá đỗi hiện thực rồi. Thấy Trịnh Thư Ý không nói gì, Khổng Nam ló đầu xem thử, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Nhạc Tinh Châu. Anh ta mở cốp phía sau lấy cái gì đó rồi mới rời đi. Khổng Nam nháy nháy mắt, “Không phải bạn trai của cô à?” “…” “Tôi đây xin phép to gan suy đoán một chút, hai người đã chia tay rồi?” “…” “Hơn nữa là cô bị đá.” “…” “Nếu như tôi đoán không sai, cô không những bị đá mà còn bị cắm sừng nữa.” “…” “Ồ, xem ra bạn gái mới của người ta là kẻ có tiền, đã thay xe mới luôn rồi kìa.” Trịnh Thư Ý thở dài, nhìn Nhạc Tinh Châu dần dần khuất bóng mới thở phào nhẹ nhõm, hai vai buông thỏng, hấp hối nhìn Khổng Nam. “Thật ra cô không cần phải đoán chuẩn thế đâu.” Khổng nam không hề bất ngờ với kết quả phân tích không còn gì chuẩn hơn của mình, thậm chí cô ta còn có chút đắc ý, “Dưới hình huống trước mặt, tìm hiểu tin tức, đồng thời đã hiểu rõ toàn bộ, nếu tôi không có sự nhạy cảm ấy thì cũng mất đi tư cách người viết báo rồi?” Trịnh Thư Ý, “…” Cho đến khi Nhạc Tinh Châu đi vào một quán cà phê, Trịnh Thư Ý mới mở cửa xe bước xuống, Khổng Nam đi theo sau cô. “Ây, thật ra vẫn còn tốt chán.” Khổng Nam thấy Trịnh Thư Ý đi nhanh nên vội vàng chạy chậm đuổi theo, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn chiếc Mercedes đang đậu ở ven đường, “C class mà thôi, hơn ba mươi vạn chứ mấy, không tính là xe sang. Người có tiền thật sự cũng không thèm lái xe này, nếu chúng ta cố gắng một chút đâu phải mua không nổi.” Nói thế này — Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn chiếc xe, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Thời Yến. Anh lúc thì đi Rolls-Royce lúc lại đi Bentley, nhưng lại mua Mercedes C class hơn ba mươi vạn cho cháu gái. Người đàn ông này không những keo kiệt mà còn tầm thường nữa. Nghĩ đến Thời Yến, Trịnh Thư Ý lại vuốt ve vành tai trống trơn của mình, như có điều suy nghĩ. … Chạng vạng tối, đợt tan tầm đầu tiên của CBD Giang Thành đã đến, người đi đường vội vội vàng vàng, xe cộ nối đuôi nhau. Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi hòa mình vào dòng xe cộ. Thời Yến ngồi hàng ghế sau, tháo mắt kính xuống, nhắm mắt xoa xoa xương cung mày, trêи tay còn cầm một biên bản cuộc họp. Ngay khi anh vừa mở mắt ra, dường như trông thấy chỗ ngồi bên cạnh có vật gì đó lấp lánh. Anh đeo kính lên, nhìn kỹ lại, hóa là một chiếc bông tai ngọc trai. Thời Yến cầm lên, đang suy nghĩ xem là đồ của ai làm rơi thì điện thoại của Trần Thịnh ngồi ghế trước bỗng vang lên. Sau khi bắt máy, anh ta “Ừ” hai lần, do dự một lát rồi cũng xoay người, đưa điện thoại sang cho anh. “Thời tổng, phóng viên Trịnh Thư Ý của tạp chí Kinh tế và Tài chính tìm anh.” Thời Yến cụp mắt, một tay cầm chiếc bông tai, tay kia nhận điện thoại từ trần Thịnh. Anh bình tĩnh lên tiếng, bên kia lập tức đáp lại. Đối phương gọi “Thời tổng”, giọng nói mang theo chút hoảng hốt. “Hình như tôi làm rơi bông tai trêи xe anh, xin hỏi anh có nhìn thấy không ạ? Là một chiếc bông tai ngọc trai.” Thời Yến lại buông lỏng bàn tay. Màn đêm sắp buông xuống, sắc trời hoàng hôn dần dần chuyển sang màu xanh đậm, trong xe chỉ mở đèn ở ghế lái, ánh sáng xuyên qua hàng ghế sau, chiếu lên viên ngọc trai trong lòng bàn tay của anh sáng bóng. Thời Yến đáp, “Tôi không thấy.” “…” Trịnh Thư Ý dừng một lát rồi lại nói tiếp, “Anh có thể kiểm tra lại giúp tôi được không ạ? Đôi bông tai này rất quan trọng đối với tôi.” “Quan trọng thế nào?” “…” Trịnh Thư Ý không hiểu nổi mạch não của Thời Yến. Đây là trọng điểm đấy hả? Được thôi. “Đó là… của bà ngoại tặng cho mẹ tôi, mẹ tôi lại tặng cho tôi.” Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng. Giọng Trịnh Thư Ý có hơi nghẹn ngào, “Đó là bảo vật gia truyền của nhà chúng tôi.” Bên kia vẫn không có người đáp lại. Trịnh Thư Ý hít một hơi thật sâu, giọng nói đã nghẹn ngào, “Đó là… là của hồi môn của tôi, sau này tôi muốn được đeo nó trong hôn lễ của mình, vừa nhìn thấy nó là tôi sẽ nhớ đến ngoại mình, đã rất lâu rồi tôi chưa được gặp ngoại.” Trịnh Thư Ý cho rằng phân đoạn vừa rồi có thể nói là ẩn ý đưa tình, dịu dàng đáng yêu. Điện thoại im lặng trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng lúc bình thường của Thời Yến giờ đây có hơi khàn. “Ừm, tôi đã thấy rồi.” Trịnh Thư Ý cười híp mắt, cả người thoải mái hẳn, mũi chân vẽ vời dưới mặt đất. Kế hoạch lợi dụng nhận lại bông tai rồi gặp nhau đã thành công. “Thế…” Trịnh Thư Ý ngập ngừng không nói dứt câu, cô đang chờ xem thái độ của Thời Yến. Bên kia truyền đến giọng nói vô cùng bình tĩnh của anh. “Của hồi môn của cô là đồ nhựa à.” Trịnh Thư Ý, “…”