Thời Yến vừa dứt lời, Trịnh Thư Ý liền ngơ ngẩn cả người. Gương mặt của anh gần ngay trước mắt, hơi thở lại vấn vương bên người cô, có một thứ gì đó không thể diễn tả được bỗng chốc tràn ngập khắp cả căn phòng. Dần dần, hình ảnh trong đầu Trịnh Thư Ý bắt đầu dịch chuyển theo một hướng khó tả, một đi không trở lại. Dù có tám con ngựa kéo cũng kéo không nổi. Hoạt động tâm lý thay đổi, không có cách nào kiềm chế mà hiện rõ lên trêи gương mặt. Biểu hiện cụ thể chính là, mặt Trịnh Thư Ý nóng bừng bừng. Chính bản thân cô cũng có thể cảm nhận được cơn nóng xuất phát từ da thịt, ngay cả hơi thở cũng trở thành sóng nhiệt. Nhưng trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy mình không thể hoảng lên vào lúc này được. Cô nhìn Thời Yến một lúc lâu, Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, nhả từng chữ một. “Ồ… Ồ…” Thời Yến, “…” Trịnh Thư Ý, “Mong chờ quá đi.” Thời Yến, “…” Rõ ràng là mặt cô đã đỏ như táo Fuji, mà cô vẫncòn cố nói mấy lời này để giữ thể diện, chẳng biết rốt cuộc là cô đang toan tính chuyện gì nữa. Thời Yến bỗng thấy có hơi buồn cười. Anh nhấc tay, khẽ nhéo cằm cô. “Em không biết xấu hổ hả?” Trịnh Thư Ý, “…” Thời Yến buông tay, ung dung ngồi thẳng người dậy, đeo mắt kính lên. Trịnh Thư Ý sờ sờ cái cằm vẫn còn cảm giác ngưa ngứa của mình, nhỏ giọng thì thầm, “Này không phải do anh nói trước ư.” “Hả?” Cánh tay Thời Yến duỗi thẳng ra, gác lên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cô, “Lời tôi nói em cũng nghe ư?” “Nghe chứ…” Trịnh Thư Ý được đà nói tiếp, “Có khi nào anh nói mà em không nghe đâu, đây, anh bảo em tới tăng ca em liền đến tăng ca đấy thôi.” Người bên cạnh lại nhích lại gần lần nữa. Nhưng khác với khung cảnh hơi thở hòa quyện vào nhau lúc nãy, anh cúi người, cánh tay vừa vặn vòng qua phía sau lưng Trịnh Thư Ý. “Đúng là bây giờ tôi có hơi đói.” Trịnh Thư Ý:! Cô trợn mắt, nhìn một vòng quanh phòng, lắp bắp nói, “Chuyện này… ban ngày ban mặt… đây lại là văn phòng… không tốt lắm đâu.” “Có cái gì mà không tốt? Thực sắc tính dã.” Thời Yến nhích lại gần hơn, “Ai quy định ban ngày ở văn phòng thì không được hả?” Ngón tay Trịnh Thư Ý khẽ khẩy mép sofa, “Nếu anh nói như thế, vậy em có việc gấp phải đến nhà vệ sinh một tí.” “Nhà vệ sinh?” Thời Yến híp mắt, “Em có đam mê này à?” Đầu Trịnh Thư Ý ong lên, như có hai người đang bắt đầu giao chiến bên trong. Một bước đến đích, có phải hơi nhanh rồi không?! Tuy nhiên, nhìn gương mặt này của Thời Yến, có vẻ như cô có làm thế nào cũng không lỗ, nhưng mà cảnh tượng ấy quả thực có hơi kϊƈɦ thích. Hóa ra cảnh văn phòng “play” trong tiểu thuyết không phải là bịa đặt, trong giới tổng giám đốc đều ưa chuộng trò này. Trông thấy ánh mắt cứ đăm đăm nhìn vào không trung của Trịnh Thư Ý, quả nhiên cô bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình rồi. Cuối cùng Thời Yến cũng chịu thu lại suy nghĩ trêu chọc cô, đưa tay che đi khóe môi đang cong lên của mình, anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc. “Dọn đồ trước mặt em đi, ăn cơm thôi.” Trịnh Thư Ý, “Hả?” “Hả cái gì mà hả?” Thời Yến tì lên bàn, từ trêи cao nhìn xuống Trịnh Thư Ý đang ngồi trêи ghế, “Công ty em vào ban ngày không cho ăn cơm trong văn phòng à?” Trịnh Thư Ý, “…” Cả người đơ ra một hồi lâu, cô cười gượng gạo, trong lòng lại hơi buồn bực, đẩy tài liệu trước mặt sang chỗ khác. “Công ty bọn em khá nghiêm khắc, đúng là không cho phép ăn cơm tại bàn làm việc.” Chưa đầy vài phút, chuông cửa bỗng vang lên. Có người mang theo hai hộp cơm bước vào, nhanh nhẹn đặt lên bàn trà tiếp khách. Trịnh Thư Ý nhìn mấy món ăn được xếp trêи bàn, hàng chân mày rủ xuống. Tăng ca, tài liệu, bữa ăn văn phòng. Đúng là một ngày phong phú. … Bên cạnh bàn còn chất một đống tài liệu, Trịnh Thư Ý ước chừng, lượng công việc có vẻ không ít, cho nên cô liền ăn nhiều thêm vài miếng. Lúc ngồi ăn thì không thấy gì, nhưng sau khi ăn xong, lúc Trịnh Thư Ý vào phòng vệ sinh trong phòng làm việc của anh để súc miệng thì mới nhận ra hình như mình đã ăn quá no rồi. Cô vừa đi ra vừa nghĩ xem nên làm gì để tiêu bớt cơm thì Thời Yến lại đứng dậy nói với cô, “Tôi đi họp đây, em chờ ở đây nhé.” Anh vừa nói xong liền đi thẳng ra cửa, lúc định bước ra khỏi phòng thì bỗng nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý đang chậm rãi đi dạo trong phòng, “Em có thói quen ăn bánh ngọt sau bữa ăn không*?” *Có ai nhớ đến “sự tích” cái bánh ngọt này không? =)))) Trịnh Thư Ý: “Hả?” Thời Yến, “Nếu em muốn ăn…” Trịnh Thư Ý phản ứng lại, vẻ mặt không chút biểu cảm đáp lời, “Em không ăn.” Thời Yến không nói gì mà chỉ cười, sau khi anh rời khỏi, cửa văn phòng tự động đóng lại. Trịnh Thư Ý vẫn cứ nhìn cánh cửa kia một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, toàn thân thả lỏng, cả người tê liệt ngã xuống ghế sofa, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tất Nhược San. Trịnh Thư Ý: Tao thấy chiều hướng của sự việc hiện tại không giống như tao tưởng tượng mày ạ. Tất Nhược San: Sao đấy? Trịnh Thư Ý: Hình như tao đi lệch quỹ đạo “mợ út” rồi, đang phi nước đại đến con đường “bạn giường” mày ơi. Tất Nhược San gửi tin nhắn thoại đến, cô ấy kinh ngạc thốt lên, “Tụi bây lên giường nhanh thế?” Trịnh Thư Ý:? Trịnh Thư Ý: Mày nghĩ gì thế? Trịnh Thư Ý: Nhưng mà tao thấy lão… Cô gõ chữ đứt quãng… không có một chút logic, cũng không hề sắp xếp lại ngôn ngữ, kể lại câu chuyện xảy ra trong văn phòng ngày hôm nay một cách lộn xộn. Chẳng biết Tất Nhược San có hiểu không nữa. Đoán chừng bây giờ Tất Nhược San cũng đang bận cho nên vẫn chưa trả lời tin nhắn cô. Trịnh Thư Ý chờ một lát, căng da bụng, chùng da mắt, cô lấy một cái gối, dựa vào sofa định chợp mắt một lát. Máy sưởi trong phòng làm việc được điều chỉnh khá ấm áp, chỉ trong chốc lát, Trịnh Thư Ý đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Mới hơn hai giờ, mặt trời dần dần bị áng mây che khuất. Bóng mờ loang lỗ từ trêи màn cửa vừa vặn hắt lên gương mặt của Trịnh Thư Ý, mang theo chút mát mẻ, bất tri bất giác, thời gian cứ thế yên lặng trôi qua trong giấc ngủ. … Thời Yến bước ra khỏi phòng họp, Khâu Phúc dẫn theo hai người trong nhóm quản lý cấp cao cầm theo cặp kẹp tài liệu, chuẩn bị đến phòng làm việc của anh mở một cuộc họp nhỏ. Cửa phòng vừa mở ra, đập vào mắt bọn họ là một cô gái đang dựa vào sofa ngủ ngon lành. Bọn họ có thể bắt gặp cảnh tượng này là do chiếc váy đỏ trêи người cô gái ấy quá mức chói mắt trong căn phòng lạnh như băng thế này. Có một điểm hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh chính là đôi chân dài tùy tiện bắt chéo buông thỏng xuống bên sofa, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh, và cả đôi giày cao gót chỉ che một khoảng mu bàn chân. Bầu không khí tại cửa phòng làm việc bỗng chốc trở nên khó nói. Như là suy nghĩ trong chớp mắt, Khâu Phúc mang theo thái độ “phi lễ chớ nhìn” vội vàng xoay mặt đi chỗ khác. Hai người quản lý cấp cao cũng gấp gáp quay người một góc chín mươi độ. Nhưng khi vừa quay người thì lại phát hiện hai người đàn ông đối mặt với nhau, thế là cả hai lại vội vàng quay một vòng một trăm tám mươi độ, ngắm nhìn phong cảnh của công ty. Thời Yến nhìn bọn họ, dường như anh không để ý đến sự hoảng hốt của cấp dưới. “Chờ tôi một lát.” Anh điềm tĩnh bước vào phòng, đóng cửa lại. Khâu Phúc, “…” Cậu không hoảng thế sao cậu lại đóng cửa hả. Thời Yến nhẹ nhàng bước tới, giẫm lên tấm thảm bên cạnh sofa, cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý. Cô nghiêng gần nửa người, gác đầu lên trong một tư thế vô cùng kì quái. Lúc ngủ thì không thấy gì, nhưng khi tỉnh dậy, cổ không gãy thì eo cũng sẽ bị cứng một hồi lâu. Thời Yến ngồi xổm xuống, cánh tay vòng qua sau lưng và đầu gối của cô, nhẹ nhàng chỉnh lại, để cô nằm trêи ghế sofa đàng hoàng. Động tác tuy nhỏ nhưng lại quấy rầy Trịnh Thư Ý. Cô nhíu mày, không mở mắt mà xoay xoay cái cổ, tìm một vị trí thoải mái hơn để ngủ tiếp. Chỉ vài phút sau, cô dần dần nhận ra hình như có ai đó đang chạm vào mình. Trong khoảnh khắc vừa mở mắt ra, trước mặt cô hoàn toàn không thấy gì cả, chỉ có lá cây của chậu cây xanh đang lung lay trước mắt. Trịnh Thư Ý vẫn còn đang mơ ngủ, cô từ từ ngồi dậy, quan sát xung quanh, cuối cùng xác định mình đã xuất hiện ảo giác. Ý thức vẫn còn đang mơ hồ, cô nhìn màn hình điện thoại, đồng hồ hiển thị ba giờ chiều, cô vậy mà đã ngủ thϊế͙p͙ đi một tiếng đồng hồ. Điện thoại còn có mấy tin nhắn thoại mà Tất Nhược San gửi đến. Vừa ngủ dậy, cả người lại càng thêm mệt mỏi. Trịnh Thư Ý chậm rãi hít thở, miễn cưỡng dựa vào ghế sofa, bấm mở mấy tin nhắn thoại. Giọng nói của Tất Nhược San vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng thêm vang dội. Tất Nhược San, “Thật ra tao đã muốn nói từ lâu rồi.” Tất Nhược San, “Tao thấy á, dù mày không toan tính cái gì gì đó, chỉ cần tính với người này thôi là mày đã không lỗ rồi.” Tất Nhược San, “Mà đâu phải không lỗ, phải nói là mày lời được một mớ rồi ấy chứ!” Tất Nhược San, “Chị em ơi cố lên, tao thực sự mong chờ một ngày mày được gả vào nhà giàu.” Đến khi tin nhắn cuối cùng vang lên được một nửa, Trịnh Thư Ý mới chợt nhớ ra đây là văn phòng của Thời Yến. Cho dù không có ai ở đây, nhưng mà nghe thấy mấy lời này cũng kì kì, thế là cô vội vàng bấm ngừng tin nhắn thoại. Cùng lúc đó, trong văn phòng vang lên tiếng nước chảy róc rách. Trái tim của Trịnh Thư Ý như nhảy lên tận cuống họng, cô nín thở nhìn về phía phòng vệ sinh theo bản năng. Một giây, hai giây, ba giây… Một lát sau, tiếng nước ngừng chảy, cửa phòng vệ sinh mở ra, Thời Yến cầm khăn vừa lau tay vừa bước ra. Qủa nhiên là anh. Trái tim đang treo lơ lửng trêи cổ họng cuối cùng cùng được hạ xuống, rồi sau đó lại nảy lên, đập thình thịch. Cô cứ nhìn Thời Yến lau tay như thế, rồi anh đi đến phía sau bàn làm việc, vứt khăn tay xuống mới xoay người lại. “Dậy rồi à?” Trịnh Thư Ý ngơ ra một hồi mới gật đầu, “Sao anh lại ở đây?” Thời Yến buồn cười, “Đây là phòng làm việc của tôi hay của em?” Vốn từ của Trịnh Thư Ý bị kẹt ngang ở cuống họng, một chữ cũng không nhả ra nổi. Cả một lúc lâu sau, cô mới lí nhí nói, “Vừa nãy anh…” “Rửa tay.” Thời Yến hỏi lại, “Sao thế?” Thấy anh có vẻ bình thường, Trịnh Thư Ý cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cửa phòng vệ sinh cách âm, có lẽ anh không nghe thấy gì đâu. “Không có gì, em chỉ giật mình thôi.” “Ồ.” Thời Yến cất bước đi tới, nhìn thẳng vào mắt cô, “Sao lúc trước tôi không phát hiện ra lá gan em bé thế nhỉ?” Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, không biết phải nói gì. Đến khi Thời Yến chỉ chỉ đống tài liệu trêи bàn, “Em biến phòng làm việc của tôi thành khách sạn đấy à, sao không chịu làm việc?” “À.” Trịnh Thư Ý lập tức lấy ra một bản báo cáo tài chính. Đợi đến khi Thời Yến ra khỏi văn phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tất Nhược San. Trịnh Thư Ý: Làm tao sợ muốn chết! Trịnh Thư Ý: Suýt nữa là Thời Yến nghe thấy tin nhắn của mày rồi! … Thời Yến vừa bước ra, cửa phòng làm việc liền tự động đóng lại. Anh không hề dừng bước, đi thẳng vể phía trước, lạnh lùng thông báo. “Đến phòng họp số ba.” Khâu Phúc khó hiểu nhìn anh, hai cấp dưới cũng nhìn nhau. Mới chưa được mấy phút mà sao con người này lại thay đổi tâm trạng rồi? Nghĩ đến lát nữa còn có cuộc họp cá nhân, bọn họ lại bắt đầu căng thẳng. … Cuộc họp của Thời Yến kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc quay lại văn phòng, tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng, hiển nhiên đã được đọc qua một lần. Trịnh Thư Ý thì đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, “Thứ bảy à? Chắc là được đó, cuối năm tôi không có tăng ca.” “Du lịch xung quanh hai ngày à, cũng được, nhưng tôi sẽ mang laptop theo, sợ có việc đột xuất.” Người ở đầu dây bên kia là một cô gái mà Trịnh Thư Ý quen biết khi thực tập tại tòa soạn báo, hai người cũng khá thân thiết với nhau, tuy bây giờ làm việc ở hai nơi khác nhau nhưng chưa bao giờ cắt đứt liên lạc. Ban đầu cô ấy định đi chơi với bạn trai, nhưng đối phương bỗng có việc đột xuất nên cho cô ấy leo cây, mà cô ấy đã đặt khách sạn xong xuôi, vé vào cửa cũng mua ở trêи mạng đâu vào đấy, tiếc không muốn bỏ nên gọi điện hỏi Trịnh Thư Ý xem có muốn đi chơi với cô ấy hay không. Trịnh Thư Ý nghe cô ấy nói một hồi thì gật đầu đáp, “Ừ, mai tôi đi họp ở tòa soạn nếu không có việc gì quan trọng thì tôi sẽ chốt với cô nhé.” Vừa nói xong, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thời Yến. “Em có việc đấy.” Trịnh Thư Ý:? Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thời Yến đứng cách mình không xa. Trịnh Thư Ý nói với người bên đầu dây bên kia, mang theo chút hoảng hốt, “Tôi đang có việc, cúp trước đây.” Sau đó, cô hỏi lại Thời Yến, “Sao thế ạ?” Lúc Thời Yến lướt qua người cô, liếc nhìn điện thoại đang được cô nắm chặt trong tay, anh nói, “Từ thứ sáu tuần đến chủ nhật tuần sau, Phủ Thành sẽ tổ chứ hội thảo cấp cao Krencher, em không đi à?” Hội thảo cấp cao Krencher xuất phát từ phương tây, đến lúc đó thì tất cả các ông trùm trong ngành sẽ tề tụ, là cơ hội gặp mặt của những người có năng lực, một sự kiện thường niên trong ngành, Trịnh Thư Ý dĩ nhiên là muốn đi rồi. Nhưng năm nay chỉ có phóng viên ở đài truyền hình mới có vé được tham gia. Trịnh Thư Ý thật thà đáp, “Em không có “vé” vào đó.” Thời Yến, “Thế thì bây giờ em đã có rồi đó.” Trịnh Thư Ý:? Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô, Thời Yến bước từng bước đến trước mặt cô. “Em không muốn đi à? Em muốn đi du lịch với cô bạn của em ư?” “Không phải, em…” “Em có đi hay không?” Thời Yến nhìn cô chăm chú, muốn nắm bắt một chút cảm xúc từ trong ánh mắt của cô. “Hội thảo Krencher cũng không có sức hấp dẫn đối với em ư?” Trịnh Thư Ý nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó, ánh mắt bừng lên vẻ mong chờ và sung sướиɠ. Hội thảo Krencher đương nhiên là có một sức hấp dẫn nhất định đối với cô, nhưng sức hấp dẫn còn lớn hơn nữa chính là… “Thế xuyên suốt hành trình em sẽ đi theo anh hả?” Thời Yến không trả lời cô ngay, anh cẩn thận quan sát cô, mang theo vẻ tìm tòi nghiền ngẫm. Trịnh Thư Ý bỗng trở nên rụt rè. Hồi lâu sau, anh mới thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi rồi nói, “Ừ, xuyên suốt hành trình, bao gồm cả ăn và ở, em thấy thế nào?”