Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 6
Kim Dư vừa mới mở mắt ra thì đã nhìn thấy trên trần nhà có một cái khối gì đó thật là lớn, nhìn kỹ lại thì hóa ra là cái đèn hình đầu cá sấu.
Nói nó là đèn, đó là bởi vì Kim Dư nhìn thấy bên trong cái miệng đang há to hết cỡ và hai con mắt trợn trắng của con cá sấu này phát ra ánh sáng trắng. Nhưng cho dù Kim Dư có trừng hai mắt mà tỉ mỉ ngắm ngắm tìm tìm đến đâu đi nữa, thì y vẫn không thể xác định được cái đầu cá sấu này là hàng thật giá thật hay là hàng thủ công chất lượng cao.
“A! Đó là cá sấu triều tịch cấp B+ đầu tiên tôi và Tiểu Lục săn được, thế nào, rất có cảm giác phải không?!”
Phía bên phải Kim Dư truyền đến thanh âm hưng phấn cùng tự hào của Lý Khiếu. Kim Dư nghe được lời này liền yên lặng xoay người sang bên trái, sau đó kéo cái chăn da ngựa vằn lên trùm kín mặt, chỉ lộ ra một cái khe be bé.
Đù, anh nghĩ vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy đầu của một con cá sấu đang há to mồm như muốn nuốt luôn anh thì có cái cảm giác quỷ gì hả?! Cho dù đúng là có cảm giác, thì đó cũng chỉ là cái loại cảm giác muốn nhảy dựng lên từ trên giường xuống mà thôi, được chưa?!
“Ha ha! Cậu xem cậu xem! Tôi đã sớm nói với cậu cái đèn cá sấu kia phải đổi đi mà! Cũng không biết đã dọa người ta bao nhiêu lần rồi! Hiện tại nhìn đi, Kim tiểu huynh đệ cũng bị dọa luôn rồi kìa!! Thật không biết vì cái gì mà sở thích thằng nhóc cậu lại quỷ dị tới mức này a.”
Lúc này Kim Dư mới phát hiện bên trái y thế nhưng còn có một người, là tên nhím tóc cam, khóe miệng y co rút, xoay người nằm lại, nhắm mắt làm như không thấy.
“Hừ, sở thích của tôi quỷ dị? Nếu so tôi với cái tên nào đó đem toàn bộ nội thất trong nhà biến thành màu cam, mặt tiền nhà thì biến thành một quả quýt, trong nhà vô luận là đồ gì cũng có màu hoặc hình dáng quả quýt thì còn bình thường chán!! Cậu đây thấy đời trước của cậu chính là làm quả quýt rồi, phải không? Đời này đầu thai lộn, thực con mẹ nó ủy khuất cậu quá!!” Lý Khiếu cuồng nhiệt yêu thích da thú bị cái con nhím đầu cam này khinh bỉ liền cho một cú phản kích cực sắc bén.
Mẩu đối thoại của bọn họ từ từ rót vào trong lỗ tai Kim Dư, khiến y có một cỗ xúc động muốn cởi giày ra rồi không ngừng chà lên mặt bọn họ. Hai người các người đều là loại kẻ tám lạng người nửa cân, có tư cách cãi nhau sao?!
Vì để không cho hai tên ngu này tiếp tục công kích nhau lộ ra cả đám sở thích có thể khiến cho người ta câm nín, Kim Dư cuối cùng nhịn không nổi mà thở dài, bật người ra khỏi giường, thanh âm như du hồn hỏi:
“Tiểu Lục ngốc nghếch kia đâu?”
Tuy Lý Khiếu không hiểu cái từ “ngốc nghếch[3]” có nghĩa là gì, nhưng y rất nhanh đã hiểu được đây là tính từ mới dành cho Tiểu Lục, liền dừng trận cãi lộn thiếu muối với con nhím đầu cam lại, tươi cười nói: “Nó ở dưới lầu đấy, lúc này chắc là đang xem TV.”
Kim Dư co giật khóe miệng gật gật đầu, xốc chăn xuống giường.
Y có nên cảm tạ trời đất, dù có bị rớt xuống cái thế giới hỗn tạp này nhưng đại đa số đồ vật chỉ là có hơi chút quỷ dị ở vẻ ngoài,và y thì vẫn có thể hiểu hết mọi chuyện không đây? Đương nhiên, ngoại trừ mấy cái ô tô bay, dị thú chuyên chở người, phi thuyền vũ trụ ra, những thứ khác y đều có thể tiếp thu, cứ coi như là vạn hạnh đi.
“Cảm tạ trời đất, ngài đã không ném con tới địa bàn của sâu mọt.”
Yên lặng làm một cái chữ thập ở trước ngực, Kim Dư từng bước từng bước tiêu sái xuống lầu. Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối, mà hiện tại trong phòng lại được một cái đèn con heo màu trắng thật lớn chiếu sáng khắp nơi, Tiểu Lục thì đang vui tươi hớn hở nằm trên tấm thảm da thú, hứng thú nhìn màn hình laser trước mặt.
“…” Nhìn màn ảnh đang chiếu cảnh nữ nhân mặt đồ thỏ lúc lắc cái mông, Kim Dư cảm thấy tay có chút ngứa. “Đừng nhìn nữa, nhân thú rất biến thái, bọn mày không có kết quả đâu.”
Lạnh lùng nói ra một câu, Kim Dư liền rất không khách khí ngồi xuống sa lông da thú, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây để tao nhìn xem tim mày đã hoàn toàn sạch sẽ chưa.”
Tiểu Lục một khắc trước bị Kim Dư tàn khốc đả kích mà cúi đầu, sau khi nghe y nói liền không hai lời xoắn đít chạy tới cọ chân Kim Dư, thành thật ngồi xổm xuống để Kim Dư kiểm tra.
Bộ dáng thành thực kia khiến cái con nhím đầu cam đang ăn trái cam màu sắc y chang mái tóc phải cười toe toét. Dù trước đó y đã nghe Lý Khiếu nói thằng nhóc này có năng lực thu phục dị thú, nhưng cái loại vừa mới ngoắc tay thì dị thú liền xoắn đít chạy tới, này,.......
“Cái này thuần thú sư cao cấp cũng khó mà làm được a?! Hơn nữa, nhóc con cậu xác định đó là Tiểu Lục nhà cậu sao? Ông lần trước mới vừa cười nói đuôi nó có chút ngắn, nó liền rượt cắn ông chạy hết cả con phố, cuối cùng còn gặm luôn cả trái quýt của tôi nữa, đúng là Tiểu Lục kia sao?!”
Mặt Lý Khiếu có chút nứt vỡ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Cho nên tôi mới nói Tiểu Kim có khả năng đặc biệt. Tính tình của Tiểu Lục vốn rất xấu, cái con dị thú cấp A này bất cứ lúc nào cũng có thể rống vào mặt tôi, nhưng khi đứng trước mặt Tiểu Kim thì y như một con mèo lớn. Ân, căn cứ vào ánh mắt và ý tứ Tiểu Lục biểu đạt cho tôi, tựa hồ đối với Tiểu Lục mà nói, Tiểu Kim chính là một con dị thú khổng lồ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đè chết nó.”
“Ha a?! Thằng nhóc kia là dị thú khổng lồ? Rõ ràng thoạt nhìn y so với mấy con thú bình thường lực công kích còn muốn nhỏ hơn nha… chậc chậc, thật sự là người không thể có tướng mạo mà… Vốn còn tưởng rằng đó chỉ là một hạt cát bẩn thổi qua, kết quả lại là một hạt vàng quý hiếm?!” Tên nhím cam le lưỡi.
Lý Khiếu nghe thấy y nói liền cười nhạo một tiếng: “Cam Lượng, là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo mới đúng. Dựa vào cái trình độ này của cậu, còn dám bảo người khác đi học lại tiếng mẹ đẻ sao?”
“…” Vì thế Quả Cam Lớn lập tức câm miệng.
Lúc bọn họ còn đang nói chuyện, Kim Dư đã kiểm tra xong thân thể Tiểu Lục. Sự tình phát triển rất khả quan, khối đen trên tim Tiểu Lục đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng. Tuy ánh sáng xanh trên cái chỗ kia so với những nơi khác của trái tim có phần ảm đạm hơn, nhưng Kim Dư tin, chỉ cần để tên ngốc Tiểu Lục này ăn ngon ngủ yên vài ngày, trái tim của nó tuyệt đối có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Vì thế Kim Dư rất là vừa lòng, vui vẻ vỗ vỗ đầu Tiểu Lục, nhìn ánh mắt chờ mong lấy lòng của nó, tuyên bố: “Chúc mừng mày, tim mày không có việc gì nữa.” Lần đầu tiên y nghiệm chứng năng lực kiếm tiền coi như thành công, tuy còn vài chỗ không rõ.
Ngao ô ngao ô ngao ngao ngao ngao ô ~~~~
Dực hổ Tiểu Lục kích động tru thành tiếng, xuyên qua phòng Lý Khiếu, truyền khắp Ám Nhai. Mà lúc này Lý Khiếu cũng kích động đỏ bừng mặt, bắt lấy hai tay Kim Dư không ngừng lắc:
“Cám ơn người anh em! Tiểu Kim! Kim! Về sau cậu chính là anh em thân thiết nhất của Lý Khiếu tôi!!”
Kim Dư run rẩy khóe miệng dùng toàn bộ khí lực bú sữa mẹ mà rút tay ra. Má, anh còn dùng lực nữa thì tay của ông đây sẽ bị anh giựt đứt luôn đó! Tên nhím cam Cam Lượng nhìn thấy Lý Khiếu kích động nắm lấy tay Kim Dư, ánh mắt liền có chút nguy hiểm. Bất quá, chỉ là chợt lóe lên mà thôi, sau đó liền tiến lên nắm lấy tay Lý Khiếu, cười tủm tỉm nói:
“Khiếu a, Kim huynh đệ chỉ là Á nhân loại. Cậu muốn y tàn phế luôn sao?”
Lý Khiếu nghe thấy liền cứng đờ, áy náy buông tay. Bất quá, Kim Dư nhìn thấy sắc mặt và động tác của Cam Lượng thì hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi nhếch khóe miệng, cười ha hả. Hai tiếng cười này trực tiếp khiến cho Cam Lượng tự xưng là đại gia nhịn không được lông toàn thân đều dựng đứng lên.
“Được rồi. Nếu chuyện của Tiểu Lục đã giải quyết xong, vậy tôi cũng không ở chỗ Lý đại ca nữa. Ở Ám Nhai có khách sạn nào không? Tốt nhất là loại khách sạn có đủ tiện nghi.”
Kim Dư vừa nói, Lý Khiếu và Cam Lượng đồng thời đưa mắt nhìn y như nhìn tên ngốc, sau đó nhịn không được lắc đầu nói: “Ám Nhai không có khách sạn, chỉ có tửu quán bán tin tức, truyền nhiệm vụ. Nhưng người không có thực lực sẽ không bước vào cửa được.
Kim Dư nghe vậy liền quăng cho một cái xem thường. Được rồi. Nếu cái thực lực kia dựa vào khả năng đánh nhau kịch liệt, thể năng hay dị năng gì đó, mà y thì chỉ có tinh thần lực, quả thực có chút yếu ớt.
“Vậy cho tôi mượn cái chăn đi.”
“Dám ngủ ngoài đường ở Ám Nhai, so với việc đi săn dị thú cấp A còn muốn chết hơn.” Quả Cam Lớn vui sướng khi thấy người gặp họa. Kết quả chính là bị Lý Khiếu trừng mắt liếc một cái.
“Chậc, Kim, cậu không xem tôi là anh em của cậu a! Cậu đã cứu được một mạng của Tiểu Lục, cho dù cậu đây phải ra ngoài đường ngủ, cũng không thể để cho anh em nhà mình đi mạo hiểm a! Huống chi rõ ràng nhà của tôi vẫn còn phòng dành cho khách! Yên tâm đi, người anh em, chỉ cần cậu không chê căn nhà da thú của tôi, cậu muốn ở đây bao lâu cũng được!”
Lý Khiếu nói, Tiểu Lục ở một bên cũng vui vẻ gật đầu. Thấy thế, Lý Khiếu cười một cái với Kim Dư vẫn có chút do dự, nói: “Hơn nữa có Kim ở đây, tôi có thể cập nhật sức khỏe của Tiểu Lục lúc nào cũng được, đây là tôi chiếm tiện nghi của cậu.”
Nghe Lý Khiếu nói như vậy, Kim Dư cũng hiểu nếu còn từ chối sẽ không tốt chút nào. Dù sao y cũng đã dốc sức chữa trị cho Tiểu Lục, hơn nữa kế hoạch của y cũng cần phải có sự trợ giúp của Lý Khiếu. Hiện tại chưa đủ tiền mua nhà ở Ám Nhai, vậy thì ở nơi này trước đi.
Thôi, chờ đến lúc mở được cửa tiệm kiếm được tiền rồi thì mua phòng ở sau vậy. Kim Dư nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã chuyển thành tối mịt, quay đầu nói với Lý Khiếu: “Một khi đã như vậy, vậy thì phiền toái Lý đại ca rồi.”
“Không có gì, không phiền toái. Còn có chuyện gì thì cậu cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp cậu.”
Kim Dư lệch đầu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên: “….Như vậy, có thể làm phiền Lý đại ca dẫn tôi đến đống rác lớn nhất tại Ám Nhai không?”
Nháy mắt, sắc mặt của Lý Khiếu và Cam Tử khẽ biến. Lý Khiếu nhìn chằm chằm Kim Dư, thấy người kia không có lấy nửa điểm lùi bước đành thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua dực hổ nhà mình, hồi lâu mới nhịn không được mà thở ra một hơi nói:
“Nếu Kim muốn đi, vậy Lý đại ca sẽ mang cậu đi. Chẳng qua… Nếu không có thần kinh và lực thừa nhận cực lớn cực mạnh, cậu vẫn không nên đi thì tốt hơn. Hình ảnh ở nơi đó, vĩnh viễn là hình ảnh tàn khốc nhất vẫn còn tồn tại tại Ám Nhai.”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
8 chương
58 chương