Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 417 : Thanh thanh Tử Câm (7)
Tô Tử Phóng té như chó gặm bùn, Tô Tử Câm lôi kéo tay Thẩm Mộc Nhiễm xoay người rời đi.
Một màn này khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
“Tô Tử Câm thật là lợi hại!”
“Dáng vẻ vừa rồi của hắn thật soái khí mà!”
“Hắn lại lôi kéo Mộc Nhiễm đi rồi!”
Tất cả thanh âm đều bị bỏ lại đằng sau, Tô Tử Câm nắm lấy tay nhỏ của Thẩm Mộc Nhiễm, càng chạy càng xa.
“Mộc Nhiễm, về sau không được ngăn phía trước ta, ta mới có thể bảo vệ muội.”
Thẩm Mộc Nhiễm nghe nói thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó cúi đầu, khuôn mặt xoẹt cái ửng hồng.
Tô Tử Câm than nhẹ một tiếng, lần này tốt rồi, ngày đầu tiên đến trường bị phạt đứng, yêu sớm, đánh lộn, đầy đủ hết.
Nghe đến mấy tin tức này, phỏng chừng Lan Phi lại muốn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lệ rơi thành sông.
Ầy, Lan Phi à, nàng không phải cố ý đâu, ai lúc nhỏ không từng đầu gấu đâu?
Không đầu gấu thì uổng phí tuổi thơ.
Thời gian thoáng một cái trôi qua, lại là bảy năm, lặng lẽ lướt qua đầu ngón tay, không hề dừng lại một chút.
Tô Tử Câm đã mười bốn, còn kém một năm liền phải cập kê.
Y Lan Cung, trước giường Lan Phi, chân mày Tô Tử Câm hơi cau lại, sắc mặt trầm xuống.
Trên giường, Lan Phi sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong vân động lòng người lúc trước.
Bà run rẩy nắm thật chặt tay Tô Tử Câm.
“Tử Câm,,mẫu phi thật xin lỗi con.”
Lan Phi nói, nước mắt nhịn không được liền chảy xuống, thấm ướt gối đầu.
Tô Tử Câm nhìn Lan Phi bây giờ bệnh nguy kịch, hấp hối, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Mặc dù Lan Phi vừa sinh ra liền làm quyết định sai lầm, làm lỡ một đời, nhưng mười bốn năm làm bạn, cuối cùng nàng vẫn không trách cứ bà ấy.
Bà cũng chỉ là một nữ tử hèn mọn dùng hết mọi thủ đoạn khẩn cầu hoàng đế sủng ái mà thôi.
Tại hậu cung, loại nữ tử bi ai này không đếm hết, đến chết cũng không thể đạt được ân sủng.
“Mẫu phi trước đây ích kỷ quyết định, hại con cả đời này.”
Lan Phi khóc không thành tiếng, nước mắt như sương mù, mờ nhạt hai mắt bà.
Ai nói không đúng?
Cuối cùng Lan Phi cũng không có được sự ưu ái cùng sủng ái của hoàng đế.
Từ lúc nàng sinh ra, hoàng đế cũng không hề quay trở lại Y Lan Cung.
Không có ân sủng, không có con nối dõi, không có tương lai.
Còn đem nữ nhi duy nhất đặt cược, cả đời không thấy ánh mặt trời.
Lan Phi cược thua, cái giá là cả đời Tô Tử Câm.
Hại nhân, không lợi mình.
“Tử Câm, bây giờ triều cục rung chuyển, Nhiếp Chính Vương dã tâm bừng bừng, giang sơn Tô gia tràn ngập nguy cơ, sợ rằng phụ hoàng con chống đỡ không bao lâu.”
Tô Tử Câm biết, đương kim hoàng đế Tô Khai Nguyên bây giờ bị bệnh liệt giường chỉ còn hư danh, toàn bộ Hoàn quốc sắp không còn họ Tô nữa.
Nhiếp Chính Vương Cố Lâm Uyên lấy thúng úp voi, độc tài quyền lực, toàn bộ triều đình bây giờ không ai dám đứng ra nói một chữ không với hắn.
Hiện tại thế cục đã đến thời khắc căng thẳng.
Khi Tô Khai Nguyên băng hà, phỏng chừng Cố Lâm Uyên liền động thủ.
“Tử Câm, tìm một cơ hội rời khỏi hoàng cung đi. Một khi Nhiếp Chính Vương động thủ, vì diệt cỏ tận gốc, con cháu hoàng gia sẽ không chừa lại một ai!”
Lan Phi nói đến đây, khẩn trương nắm tay Tô Tử Câm, không ngừng run rẩy.
“Sau khi rời khỏi hoàng cung, khôi phục thân nữ nhi, mai danh ẩn tích sống cho tốt! Mẫu phi không thể đi cùng con, con phải sống thật tốt!”
Lan Phi cực kì kích động.
Trong lòng Tô Tử Câm cảm động, Lan Phi dù ích kỷ nhưng vẫn yêu thương nàng.
Nếu trước đó có thể giác ngộ thế này, thực sự khiến nàng rất vui mừng.
Nhưng câu tiếp theo Lan Phi nói ra, suýt chút nữa khiến cho Tô Tử Câm phun một ngụm máu ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
121 chương
128 chương
15 chương
39 chương
16 chương