Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 411 : Thanh thanh Tử Câm (1)
Đêm đen kịt, tầng mây dày đặc che mất ánh trăng trên bầu trời.
Dưới bóng đêm, Y Lan Cung.
Cung nhân bận rộn ra ra vào vào, sắc mặt căng thẳng, biểu tình mười phần khẩn trương.
Lan Phi tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, từng tiếng truyền đến từ bên trong tẩm điện khiến người nghe được vừa hãi hùng vừa đau lòng.
“Nương nương ráng nhịn chút nữa, lại dùng lực tiếp nào, chẳng mấy chốc sẽ ra!”
Tiếng kêu thảm thiết chẳng những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng thảm thiết.
“Sinh rồi sinh rồi!”
“Bên trong còn một nữa, là hai đứa, song sinh đó!”
“Thế mà lại là Long Phượng thai! Một nam một nữ!”
“Nương nương có phúc, nữ nhi song toàn! Lần này tốt rồi, nương nương rốt cuộc cũng hết khổ!”
Chỉ Hề nghe nhóm cung nhân bảy mồm tám miệng nói ra nói vào, động động ngón tay út.
Chỉ nghe bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc lại ôn nhu.
” Trên cổ tay trái có đóa sen xanh, lúc gặp phải nguy hiểm, cắt đứt đóa hoa, ta sẽ tới cứu muội.”
Đó là giọng của Thanh Ly.
Trong lòng Chỉ Hề không khỏi cảm động một hồi, hắn nói vậy có nghĩa là không biết mình không uống Mạnh bà thang rồi?
Cho nên mới vào lúc nàng vừa sinh ra, liền ấn câu nói này đến ý thức của nàng.
Thanh Ly cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố khiến cho nàng cảm giác được một hồi ấm áp.
“Ủa? Tiểu hoàng tử và tiểu công chúa sao lại không khóc vậy?”
“Mau nhìn xem, hai đứa bé này có chút kỳ quái!”
Chỉ Hề ngẩn ra, hoàng tử, công chúa? Lại sinh ra tại nhà đế vương? Tình huống gì thế? Mỗi lần đều vừa vặn như thế?
Mệnh cách do ai viết vậy?
“Dường như, dường như... Dường như không có hơi thở! Là chết non sao?”
Lời này vừa nói ra, từng tiếng hít lạnh truyền đến, Chỉ Hề có thể cảm giác được không khí khẩn trương trong cung điện.
Nàng mới không phải chết non đấy.
Thế là nàng giật nhẹ cuống họng, khóc lên.
“Sống, sống, sống một đứa! Một đứa khác chết!”
Chỉ Hề ngẩn ra, tình huống gì vậy? Song sinh cùng với nàng chết non ư?
Lúc này truyền đến một giọng suy yếu bắt đầu gào khóc thảm tiếng.
“Mau, mau cho ta xem, chết, con của ta chết ư? Chết là nam nhi hay nữ nhi?”
Chỉ Hề cảm giác cung nhân ôm nàng nhanh chóng đi tới bên giường, dừng lại trước đầu giường Lan Phi.
“Hồi nương nương, sống là nữ nhi, chết là nam nhi!” Cung nữ run run rẩy rẩy trả lời.
“Cái gì... Ngươi nói cái gì...”
Chỉ Hề có thể cảm giác được giọng Lan Phi đang run rẩy, tâm can đang rách nát, thậm chí sắp tan vỡ.
“Làm sao bây giờ? Nương nương, sống là tiểu công chúa, tiểu hoàng tử chết rồi!”
Chớp mắt sau, Chỉ Hề liền nghe được tiếng Lan Phi khóc thảm.
“Tại sao, tại sao có thể như vậy? Không, không thể... Nếu như hoàng thượng biết, nhất định sẽ không thèm liếc lấy ta một cái, không, không được!”
“Nương nương, nhưng bây giờ sự thực là thế này, chúng ta...”
“Chuyện gì thật chứ? Rõ ràng chính là tiểu công chúa chết! Tiểu hoàng tử còn sống!” Lan Phi trừng lớn hai mắt, gầm lên với cung nhân.
“Nương nương sai rồi, chết là...”
“Ta không có sai, sống chính là nhi tử! Đó mới là sự thật!”
Mấy tâm phúc cung nữ nghe nói thế, tất cả đều ngu người.
“Làm theo lời ta nói, trừ mấy người các ngươi, người còn lại đều diệt khẩu.”
“Nhưng nương nương nghĩ lại đi, công chúa dù sao cũng là công chúa, hiện tại có thể lừa gạt, nhưng khi nàng lớn lên nhất định sẽ lộ tẩy, đây chính là khi quân!”
“Khi quân? Hoàng thượng nhiều nhi tử như vậy, ta sinh hai đứa, lại chỉ được một đứa con gái, ngài sẽ còn liếc lấy ta một cái sao?”
“Nhưng coi như về sau công chúa được sủng ái, nàng cũng không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế lấy vợ sinh con được!”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
121 chương
128 chương
15 chương
39 chương
16 chương