Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 342 : Cứu tử chi lộ (4)
Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Đột nhiên, Dao Cơ thu lại cười to, lộ ra khuôn mặt dữ tợn khủng bố.
“Thương Lăng đến, ta muốn ở bên hắn. Tốt nhất là ngươi ba quỳ chín lạy, chớ quên con trai ngươi còn ở trong tay ta, nếu như ngươi dám xằng bậy, ta sẽ giết hắn, khóa hồn hắn, để cho hắn trọn kiếp không được siêu sinh!”
Dao Cơ lộ ra một nụ cười ngọt ngào lại hạnh phúc, hư ảnh nhoáng lên, biến mất trước mặt Mộ Thanh Yên.
Trong nháy mắt hư ảnh biến mất đó, Mộ Thanh Yên biết Dao Cơ đã rời khỏi.
Lúc này, nàng không oán không giận, không nhanh không chậm, chậm rãi đứng dậy, xoa xoa đầu gối.
Dao Cơ quá ngu, tự đào mồ chôn thân.
Nàng ta quá vội vàng, quá khẩn cấp muốn có được Thương Lăng, muốn chứng minh nàng ta không thất bại, muốn khoe khoang nàng ta thắng lợi.
Nhưng lúc này nàng ta còn không tự, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ có tai vạ.
Mộ Thanh Yên cười lạnh, khi nàng và Quân Bắc Hàn ở chung, trước nay không phải là như thế.
Quân Bắc Hàn thậm chí còn hiểu nàng hơn, rất hiển nhiên, lúc Dao Cơ xông lại, chưa kịp nói gì thì Quân Bắc Hàn đã phát hiện.
Sở dĩ không vạch trần, là trấn an, nhất định là bởi vì hắn đã có tính toán.
Mộ Thanh Yên thở phào một hơi, tất nhiên Quân Bắc Hàn đã khống chế Dao Cơ, như vậy nàng cũng không cần ba quỳ chín lạy mãi.
Nàng nhìn sắc trời dần tối, hít sâu một hơi, rất nhanh chạy tới thôn trang gần nhất.
Lúc này, nàng cần một con ngựa.
Triệt nhi chảy máu không ngừng, không chịu nổi bất kỳ một phút chậm trễ nào nữa!
Ung Hòa cung.
Quân Bắc Hàn chậm rãi đi vào bên trong tẩm điện “Mộ Thanh Yên”, nhìn thấy nàng đang ngồi bên cạnh bàn trang điểm chải đầu.
“Hoàng thượng, người tới rồi?”
Mộ Thanh Yên đứng lên, nhìn Quân Bắc Hàn, một đôi mắt sưng đỏ, có thể thấy được đã len lén khóc hồi lâu.
“Mắt sao lại sưng như vậy? Đừng khóc, khóc sẽ hỏng, liền khó coi.”
Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên, vẻ mặt ôn nhu, bên khóe miệng còn chứa đựng nét cười.
“Thần thiếp lo cho thái tử, ăn không vào, ngủ không được, thật khó chịu.”
Mộ Thanh Yên nói, nước mắt dần dần tràn ngập mi mắt, nước mắt chảy xuống, cả người như lê hoa đái vũ, phiêu linh rách nát.
“Trẫm đã phái người đi tìm, nhất định rất nhanh thì có thể tìm được.”
“Hoàng thượng, chuyện này người có hỏi Mạnh thái phó không?”
Quân Bắc Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu, mang theo tức giận.
“Khỏi phải nói lão thất phu kia, ngu xuẩn mất khôn, thông thái rởm! Cái gì cũng không chịu nói! Trẫm không phải là không thể giết hắn!”
“Hoàng thượng bớt giận! Thái phó trung quân ái quốc, cũng là vì muốn tốt cho hoàng thượng, hoàng thượng đừng trách hắn.”
Quân Bắc Hàn thu lại tức giận, quay đầu, nhìn về phía Mộ Thanh Yên, hắn vui mừng cười.
“Hoàng Hậu thật là khắp nơi vì trẫm suy nghĩ. Đến lúc này, nàng còn có thể tha thứ cho hắn, rộng lượng như vậy, hắn làm sao lại không nhìn thấy?”
Mộ Thanh Yên cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
“Hoàng thượng khen nhầm, thần thiếp chỉ là làm hết bổn phận của mình.”
“Còn khổ sở sao?”
Mộ Thanh Yên gật đầu: “Thái tử chưa thấy, thần thiếp có thể không khổ sở sao?”
“Trẫm cùng nàng đi ra ngoài một chút đi.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Quân Bắc Hàn mang theo Mộ Thanh Yên đi ra tẩm điện, chậm rãi tản bộ ở hậu viện Ung Hòa cung.
Dưới ánh trăng, trong viện tràn ngập một tầng sương mù, xa hoa.
Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên hai người chậm rãi tản bộ.
“Đêm sâu, trời lạnh.” Quân Bắc Hàn quay đầu nói với thái giám phía sau: “Tiểu Linh Tử, đi đem áo choàng trẫm định chế cho hoàng hậu lại đây.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
121 chương
128 chương
15 chương
39 chương
16 chương