Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 310 : Độc sủng một người (2)

Khi Mộ Thanh Yên cẩn thận suy nghĩ ẩn ý của câu nói này, Quân Bắc Hàn cười khẽ. Ngay lập tức, Mộ Thanh Yên đen mặt, nàng biết nó sai chỗ nào rồi. “Hoàng thượng, ta cảm thấy ngươi còn có thể cứu vớt một chút, hối cải để làm người mới, trở về với chính đạo.” “Ồ? Vậy thái hậu cứu vớt trẫm một chút đi, chỗ này của trẫm đập rất lợi hại, có biện pháp nào hạ hỏa hay không?” Quân Bắc Hàn cầm lấy tay Mộ Thanh Yên đặt lên ngực mình. Mộ Thanh Yên càng đen mặt hơn. Thế nào đây? Bây giờ quyền lực không có, tới nhân quyền cũng mất luôn sao? Mộ Thanh Yên nhanh chóng rút tay về, sau đó đẩy Quân Bắc Hàn ra. Thằng nhãi này, nếu không dạy dỗ, hắn liền sẽ vênh mũi lên mặt, càng ngày càng quá... Trong lòng Mộ Thanh Yên còn chưa phỉ nhổ xong, Quân Bắc Hàn lại áp trở lại. Mộ Thanh Yên sững sờ, muốn động thủ ư? Nhưng Quân Bắc Hàn duỗi tay ấn Mộ Thanh Yên xuống ghế quý phi, sau đó áp lên người nàng. “Hoàng thượng muốn so chiêu cùng ai gia sao?” Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi, mẫu hậu như nàng quá không có tôn nghiêm rồi. “Lẽ nào thái hậu còn muốn ở phía trên?” Quân Bắc Hàn cười mờ ám, vẻ mặt thiếu đòn. Mộ Thanh Yên đỏ mặt giận dữ, nàng duỗi tay đánh Quân Bắc Hàn. Hai người so qua chừng mười chiêu, sau đó Mộ Thanh Yên bi thảm phát hiện, bây giờ nàng đánh không lại Quân Bắc Hàn! Mộ Thanh Yên dần ở thế hạ phong, bị Quân Bắc Hàn ép về ghế quý phi. Quân Bắc Hàn cúi đầu hôn lên cánh môi Mộ Thanh Yên. Hai cánh môi mềm mại gắt gao trằn trọc dán vào nhau. Hơi thở bá đạo lại phóng khoáng của Quân Bắc Hàn truyền đến khiến tâm Mộ Thanh Yên run rẩy. Bây giờ Quân Bắc Hàn đã trở thành đế vương sát phạt quyết đoán, không còn là tiểu hoàng đế bị quyền lực, vũ lực, khí thế của nàng đè nặng. Nụ hôn như mưa rền gió dữ của Quân Bắc Hàn dần dần trở nên hòa hoãn mềm mại. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng tháo đai lưng Mộ Thanh Yên. Mộ Thanh Yên sửng sốt, bỗng nhiên đẩy Quân Bắc Hàn ra. “Dưới thanh thiên bạch nhật, làm sao có thể làm chuyện này?” “Ở đây không có người, sợ cái gì?” “Không thích hợp...” “Trẫm là bạo quân, nàng là yêu hậu, làm chuyện gì cũng thích hợp, tình cảm sâu sắc, cứ thuận theo tự nhiên, tùy tâm sở dục, không cần phải nhìn trước ngó sau.” “Nhưng...” “Thanh Yên, tùy hứng một chút, muốn làm cái gì thì làm, ta sẽ khuấy động một mảnh trời cho nàng.” Mộ Thanh Yên sững sờ, trong lòng dấy lên xúc động. “Nam nhân của nàng có năng lực để nàng tùy hứng.” Quân Bắc Hàn nói xong lại cúi đầu hôn lên cổ Mộ Thanh Yên. “Nhưng mà...” “Nhưng mà cái gì? Nàng muốn nói trong lòng nàng có nam nhân khác ư?” Quân Bắc Hàn ngẩng đầu, cau mày nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên, sau đó duỗi tay chọc phía tim nàng. “Ngươi nói bậy bạ gì thế!” “Không có sao? Vậy nàng giải thích một chút, Thương Lăng là ai? Sao hắn lại khi dễ nàng?” Mộ Thanh Yên sửng sốt, tròng mắt đảo loạn khắp nơi. “Còn nữa, Minh Húc là ai? Hình như nàng rất thích hắn nhỉ?” Mộ Thanh Yên chột dạ cúi đầu. Tối hôm qua say rượu, nàng lại làm chuyện mất mặt, nhất thời cạn lời rồi. Thứ rượu thứ này thật là hại người! “Nàng không định cho trẫm một lời giải thích sao?” Quân Bắc Hàn quay đầu Mộ Thanh Yên đối diện với hắn, chăm chú nhìn nàng chờ đáp án. “Hoàng thượng, say rượu nói bậy, không thể tin.” “Từ trước đến nay thái hậu uống say luôn nói thật, tối hôm qua khi nàng mắng trẫm, một chữ cũng không kém sự thật là mấy.”