Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 306 : Hậu họa khôn lường (2)

Bóng tối bao trùm mặt đất, âm trầm mà áp lực. Bên trong Quảng Trần Cung, đèn đuốc sáng trưng. Trong tẩm điện của Lãnh Lâm Sương là một đống hỗn độn. Từ đằng xa, một đám sương mù màu đen cuồn cuộn bay đến, đồng thời mang lại một cảm giác áp bách mãnh liệt. Đám sương đen lượn lờ trong khoảng thời gian ngắn rồi bay đến phía trên Quảng Trần Cung. “Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa chính Quảng Trần Cung bị nổ tung. Đám sương đen tràn vào giống một con bạch tuộc với những xúc tua dài. Sương đen cuốn lấy Dao Cơ đang nằm trên mặt đất, cuốn ra khỏi cung điện, trôi nổi ở giữa không trung. Một màn này làm tất cả người trong Quảng Trần Cung sợ hãi, bọn họ thét chói tai, chạy trốn khắp nơi. Dao Cơ mở hai mắt ra, nhìn sương đen dần hình thành một bóng người. “Ngươi là ai?” “Ta là ai không quan trọng, nhưng ta có thể cứu ngươi.” Giọng nói người kia trầm thấp khàn khàn, nghe thấy mười phần áp lực. “Cứu ta?” “Ta đi ngang qua nhân gian, gặp phải một màn này định ra tay cứu giúp, ngươi thấy thế nào?” Dao Cơ cười phá lên, cười đến thê lương lại tuyệt vọng. “Ngươi đem thủ đoạn này lừa gạt ai đấy? Ngươi đã sớm phát hiện nhưng không cứu, phải chờ tới khi ta bị làm bẩn mới ra tay, chính là để cho ta cùng đường, chỉ có thể làm giao dịch với ngươi?” Bóng đen cười phá lên. “Dao Cơ à Dao Cơ, ngươi thông minh như vậy, vì sao lại mắc phải âm mưu ấu trĩ đơn giản này của Thương Lăng?” Dao Cơ cười nhạt, cười đến bi thương, cười đến châm chọc. Cô ta không ngốc, cô ta không đề phòng Thương Lăng, cô ta thật sự yêu hắn. Chỉ là cô ta không nghĩ đến, thanh điểu khăng khăng một mực với mình lại bán đứng mình, nói ra thân phận thần tiên của mình. Đúng là người tính không bằng trời tính! “Sao thế? Khổ sở?” Dao Cơ sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn về bóng người trong sương đen. “Có tác dụng sao?” Dao Cơ cười châm chọc. “Ta vốn dĩ chỉ muốn Thương Lăng, nhưng hiện tại chẳng những muốn hắn, còn muốn Tư Mệnh sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục!” “Nhìn không ra, ngươi thật đúng là si tình với Thương Lăng.” Người bên trong sương đen bật cười châm chọc. “Si tình? Ta muốn thứ gì nhất định phải đạt được, không cần biết sống hay chết, không tự nguyện thì cầm tù, lòng ta có tàn nhẫn đều là do bọn chúng bức!” Dao Cơ nói xong, hai mắt lộ ra thần sắc oán độc tàn nhẫn. “Được, được, ta thích tính tình của ngươi. Ha ha ha, xem như chuyến này không đi không.” Dao Cơ nắm chặt tay, toàn thân run rẩy, cười đến châm chọc, giọng nói thê lương. “Vậy ngươi có bằng lòng theo ta không?” “Ta còn có lựa chọn nào ư?” “Ha ha ha... Ngươi là một nữ nhân thông minh.” Người bên trong sương đen cười lớn, trong nháy mắt, sương đen trên người Dao Cơ thu lại. Váy hồng cánh sen trên người cô ta nứt ra hóa thành tro bụi, lộ ra thân thể chồng chất vết thương của cô ta. Khổn Tiên Thừng vỡ vụn, pháp lực trở lại trên tay. Dao Cơ vung tay lên, mặc lại váy màu xanh biếc. Ngay sau đó cô ta vung tay, một đạo lục quang hiện lên, toàn bộ Quảng Trần Cung bốc cháy, lửa lớn rừng rực. Mọi người trong Quảng Trần Cung đều bị sương đen nhốt lại không ra được. Dao Cơ thi pháp, từng đạo lục quang như lợi kiếm đâm người sống bên trong Quảng Trần Cung thành thịt nát. Nhìn người phía dưới thét chói tai, chết thảm, sợ hãi, chạy trốn. Lửa lớn chiếu sáng khuôn mặt Dao Cơ, lộ ra một nụ cười dữ tợn tuyệt tình. Quảng Trần Cung đã bị hủy, thân hình nàng ta khẽ chuyển, bay về phía Trường Nhạc Cung.