Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 297 : Rốt cuộc cũng đợi được nàng (1)

Editor: Phù Đàm Bách Diệp Beta-er: Nhi khùng:)))) Quân Bắc Hàn nghe thấy tiếng thông báo liền nhíu mày, nở một nụ cười âm trầm. “Truyền ” “Truyền Lãnh phi yết kiến!” Ngay sau đó, Lãnh Lâm Sương thản nhiên bước vào. “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.” Quân Bắc Hàn đổi sang một nụ cười tươi sáng, cười cực kì đẹp. “Lãnh phi không cần đa lễ, hãy bình thân.” Lãnh Lâm Sương ngẩng đầu, liếc mắt thấy khuôn mặt vui vẻ của Quân Bắc Hàn, ngọt ngào tới tận tâm can. “Hoàng thượng, người bôn ba nhiều ngày bên ngoài cực nhọc vất vả. Thần thiếp tự tay nấu hầm canh cho người để người tiêu trừ mệt mỏi, long thể rất quan trọng.” Quân Bắc Hàn thoả mãn gật đầu. “Lãnh phi thật có tâm. Trong bốn phi tử, chỉ có nàng là tri kỷ nhất!” Lãnh Lâm Sương lập tức đỏ mặt, nàng ta nói: “Đa tạ hoàng thượng khích lệ, đây là việc thần thiếp nên làm.” Lãnh Lâm Sương sai người bưng canh lên đặt trên án thư trước mặt Quân Bắc Hàn. “Hoàng thượng, thái hậu nương nương bình an trở về, chắc ở bên ngoài đã chịu rất nhiều khổ sở?” Lãnh Lâm Sương một bên bưng canh cho Quân Bắc Hàn, một bên hỏi bóng hỏi gió. “Chịu không ít khổ, cả người đều gầy đi.” “Vậy hoàng thượng cần phải mau giết hung thủ kia, báo thù cho thái hậu nương nương.” “Ừ” Quân Bắc Hàn gật đầu: “Chỉ là bây giờ vẫn không biết vì sao hắn tấn công thái hậu, còn phải điều tra.” Tay Lãnh Lâm Sương run lên, trong lòng hơi hồi hộp. “Hung thủ không khai sao?” “Không, hình như đã chết, lời cũng chẳng nói được gì.” Lãnh Lâm Sương thở phào một hơi. ” Thái hậu nương nương có biết là tại sao không?” Quân Bắc Hàn lắc đầu: “Thái hậu cũng không biết.” Lãnh Lâm Sương thả lỏng người, hoàn toàn yên tâm. Nàng ta đưa canh cho Quân Bắc Hàn. “Hoàng thượng, uống nhân lúc còn nóng.” Quân Bắc Hàn nhận canh, đặt xuống, hắn nói: “Trẫm biết nàng có lòng, nhưng công vụ quá nhiều, trẫm tạm thời không có khẩu vị.” “Hoàng thượng, công vụ tuy quan trọng nhưng thân thể còn quan trọng hơn.” Quân Bắc Hàn vỗ vỗ mu bàn tay Lãnh Lâm Sương, hắn nói: “Trẫm biết, trong khoảng thời gian này quá bận nên đã để nàng vắng vẻ, thật tốt là nàng hiểu chuyện.” “Thần thiếp tất nhiên phải phân ưu cùng hoàng thượng.” “Khuôn mặt nàng rất đẹp. Đêm nay trẫm lật thẻ bài của nàng, lại cho nàng một phần đại lễ, bảo đảm nàng sẽ thích.” Quân Bắc Hàn cười hết sức tươi đẹp khiến Lãnh Lâm Sương nhìn đến mê mẩn. Trong lòng Lãnh Lâm Sương mừng rỡ. Nàng ta cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, xấu hổ không thôi. “Thần thiếp đa tạ hoàng thượng ưu ái.” “Đi đi, chuẩn bị thật tốt. Đêm nay nàng cũng phải cho trẫm kinh hỉ chứ, thế nào?” Lãnh Lâm Sương gật đầu: “Vâng, thần thiếp xin được cáo lui trước.” “Đi đi.” Lãnh Lâm Sương thi lễ, rời khỏi Ngự Thư phòng. Nàng ta chân trước vừa mới đi, nụ cười trên mặt Quân Bắc Hàn liền biến mất không chút dấu vết. Hắn chỉ chén canh Lãnh Lâm Sương đưa cho hắn, nói: “Mang cho thanh điểu uống.” “Vâng, hoàng thượng.” Nhìn chén canh kia được bưng đi, khóe môi Quân Bắc Hàn dãn ra, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Thiên lao. Bốn vách tường âm u, không khí ẩm ướt, mùi vị tanh hôi, lộ ra hoàn cảnh ác liệt. Mộ Thanh Yên một thân váy dài đẹp đẽ quý phái, bước từng bước vào trong. Đi tới cuối thiên lao, thấy một phòng giam đặc biệt, Tiểu Linh Tử đang giám sát cai ngục cho thanh điểu uống canh. “Canh này uống ngon không?” Thanh điểu quỳ rạp trên mặt đất, hơn một nửa lông vũ bong ra từng mảng, hai cánh đã mất, da thịt cháy đen, nhìn qua rất đáng sợ. Hắn trợn mắt trừng Tiểu Linh Tử, tỏ vẻ khinh thường. Trong khoảng thời gian này, bọn họ dùng rất nhiều cực hình tra tấn, nhưng thanh điểu một chữ cũng không nói ra!