Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
Chương 232 : Tâm loạn (1)
Mạch Lưu Thương rất bất đắc dĩ, ở trên cao nhìn xuống hai đứa nhóc mười mấy tuổi này, nội tâm tan vỡ.
“Vi thần xin cáo lui ”
Mạch Lưu Thương không đợi hai người trả lời, xoay người một cái mất dạng.
Thật ra hắn cũng chả có ý định trợn mắt đối mặt hai người coi hắn là không khí này.
Mộ Thanh Yên mắt lớn trừng mắt nhỏ với Quân Bắc Hàn vài giây.
Mộ Thanh Yên hừ một tiếng, tức giận nói: “Quân Bắc Hàn, người một lòng muốn bới móc khiến ta khó chịu sao?”
“Mộ Thanh Yên, làm thái hậu phải có dáng vẻ thái hậu! Ngươi đừng cứ câu tam đáp tứ được không?” Quân Bắc Hàn giận dữ.
“Ta câu tam đáp tứ bao giờ?” Mộ Thanh Yên khó hiểu.
“Vậy ý ngươi nói là bây giờ ngươi chỉ thông đồng với một mình Mạch Lưu Thương?”
“Vậy ý người là còn có người khác à?”
“...”
Quân Bắc Hàn lửa giận từ từ bốc lên, ẩn nhẫn cái gì, bình tĩnh cái gì, ngụy trang cái gì, tất cả đều quên sạch.
“Mộ Thanh Yên, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám tới gần Mạch Lưu Thương, ta liền không khách khí với ngươi!”
“Quân Bắc Hàn, người quản quá nhiều rồi? Ta là mẫu hậu! Ta còn không để ý người, người lại tới hạn chế ta?”
“Không sai! Ta không thể để cho ngươi dâm loạn cung đình, họa loạn giang sơn!”
“Tiểu tử thối, ba ngày không đánh nhảy lên mái nhà lật ngói, dám cưỡi lên đầu ta à!”
Mộ Thanh Yên tức chết.
Nàng đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía trước, bắt lại cổ tay Quân Bắc Hàn, đang định đè xuống đất đánh.
Ai mà biết nàng vừa mới bắt được Quân Bắc Hàn, thằng ranh này lại xô mạnh về phía trước.
Nàng không kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất.
Quân Bắc Hàn bị Mộ Thanh Yên kéo cổ tay lộn nhào xuống đất theo nàng.
Mộ Thanh Yên giận dữ, còn dám phản kháng? Xem ra mẫu hậu này chưa đủ uy nghiêm!
Hôm nay nhất định phải giáo huấn cái thằng ranh này mới được!
Mộ Thanh Yên xoay người một cái đè Quân Bắc Hàn trên mặt đất, nàng trực tiếp ngồi trên người Quân Bắc Hàn đánh lên mặt hắn.
Đánh mấy lần, sau đó Quân Bắc Hàn đỏ mắt, đưa tay tóm eo Mộ Thanh Yên khiến nàng rất ngứa.
Nhưng vào lúc này, Quân Bắc Hàn thừa dịp Mộ Thanh Yên co người, trong nháy mắt bỗng nhiên đẩy ngã nàng, đè nàng trên mặt đất.
Mộ Thanh Yên đẩy Quân Bắc Hàn ra, Quân Bắc Hàn lập tức không suy nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu cắn một cái lên cổ Mộ Thanh Yên.
“A...”
Mộ Thanh Yên kêu thảm thiết, dùng sức đá Quân Bắc Hàn một cước, hắn bị đá lăn vài vòng trên mặt đất.
Mộ Thanh Yên đứng lên đè Quân Bắc Hàn muốn tiếp tục đánh hắn.
Đột nhiên, một bàn tay kéo cổ áo nàng xốc lên.
Nàng vừa quay đầu lại liền thấy Mạch Lưu Thương đen mặt xách nàng đi.
“Người còn không tới thì chủ tử các ngươi muốn đồng quy vu tận luôn đấy!” Mạch Lưu Thương hét một tiếng.
Tử Tô và Tiểu Linh Tử vội vội vàng vàng xông vào.
Vừa đến liền thấy Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, dáng vẻ mười phần chật vật.
Khuôn mặt Quân Bắc Hàn bị đánh bầm tím, trên cổ Mộ Thanh Yên còn có vết máu.
Hai người liếc mắt cũng biết hai vị chủ tử đánh nhau, một chút cũng không dám trễ nãi vội vàng qua đỡ lấy chủ tử nhà mình.
Quân Bắc Hàn bị mang về Ung Hòa Cung, trong Trường Nhạc Cung chỉ còn lại Mộ Thanh Yên cùng Mạch Lưu Thương.
Mộ Thanh Yên tức giận bất bình.
“Sao lại kéo ta ra, ta đánh hắn còn chưa đủ!”
“Hắn mười hai tuổi, ngươi cũng coi mình mười lăm tuổi sao? Đánh nhay với trẻ con, ngươi đánh một quyền, ta cắn một ngụm?”
Mạch Lưu Thương thở dài, lấy thuốc ra bôi trên cổ Mộ Thanh Yên.
“Tư Mệnh, tâm ngươi loạn “
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
121 chương
128 chương
15 chương
39 chương
16 chương