Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 169 : Thiên biến (1)

Rời khỏi thiên lao, Hạ Triều Ca không về Triều Vân Cung. Nàng đến linh đường Bạch Tâm Lăng trước, quỳ xuống, tâm tình vô cùng nặng nề. “Mẫu hậu, thật xin lỗi, là con vô dụng, biết rất rõ chuyện sẽ phát sinh, lại vẫn không thể nào bảo vệ người.” “Bây giờ con biết hung thủ nhưng vẫn không thể lập tức báo thù cho người.” “Phía sau sự liên thủ của bọn chúng có một âm mưu rất lớn, muốn phá âm mưu này, hiện tại không thể đánh rắn động cỏ.” “Con chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng mà mẫu hậu ơi, con tuyệt đối không muốn nhịn, hiện tại con chỉ muốn rút gân lột da bọn chúng, từng bước từng bước đều không bỏ qua!” Hạ Triều Ca siết chặt quả đấm, trong lòng hận ý mãnh liệt. Chẳng biết lúc nào, một tiếng lăn xe đẩy truyền đến, lúc Hạ Triều Ca quay đầu, Hề Minh Húc đã ở sau lưng nàng. “Không phải chàng đã ngủ sao?” Hạ Triều Ca cực kì kinh ngạc. “Nàng không ngủ làm sao ta ngủ được.” Hề Minh Húc thở dài một hơi. “Cho nên chàng luôn theo ta, từ thiên lao đến linh đường?” “Ừ” Hạ Triều Ca không biết trong lòng có tư vị gì, dọc theo đường đi, tâm tư nàng bị cừu hận chiếm hữu, thế cho nên Hề Minh Húc đi theo cũng không phát hiện. Ở thời điểm này, phụ hoàng bệnh nặng, hoàng huynh không rảnh bận tâm, nàng một thân một mình muốn khuấy động cái hồ nước đục này, sức lực quá nhỏ. Nàng chỉ là công chúa, không có thực quyền. Nàng rất phiền, cũng rất loạn, mỗi khi nàng bất lực sợ hãi, Hề Minh Húc sẽ xuất hiện, cho nàng một bờ vai để dựa, một bến cảng để neo đậu. Một người có thể hết lần này đến lần khác làm như vậy, phía sau cũng cất giấu một tâm tư hủy hoại Hạ gia, bảo nàng làm sao bây giờ? “Triều Ca ” Hề Minh Húc vươn tay vuốt ve đầu nàng, để đầu nàng tựa trên hai đầu gối mình. “Tin ta có được không? Không cần một mình chống chịu, để cho ta tới giúp nàng.” Lời này Hề Minh Húc đã nói lần thứ hai. Tin sao? Trong lòng Hạ Triều Ca giãy dụa, bàng hoàng, cũng thống khổ. “Triều Ca, ta luôn luôn chờ đợi nàng, chờ nàng chân chính mở rộng cửa lòng với ta, chân chính tín nhiệm ta, nhưng không được để ta chờ quá lâu, có được hay không?” “Vì nàng, ta rời khỏi Bắc Cương đưa về kinh thành. Vì nàng, ta tình nguyện ở lại biển lửa cũng phải đẩy nàng ra ngoài. Vì nàng, ta giao ra binh phù, hai bàn tay trắng. Hiện tại ta chỉ có nàng, nàng có biết không?” “Nhưng nàng vẫn luôn thế này, trước sau đều không tin vào ta.” “Không sao, ta có thể chờ, ta không ngại, cũng không trách nàng.” “Nhưng nàng thì không được, hiện tại thời điểm gian nan này, nếu như ta không giúp nàng, còn ai có thể giúp nàng đây?” “Triều Ca...” Giọng Hề Minh Húc có chút khàn khàn mang theo bất đắc dĩ cùng đau lòng, bất đắc dĩ vì người hắn yêu không tin hắn, đau lòng vì người hắn yêu bất lực. Nghe được giọng Hề Minh Húc, hắn bất đắc dĩ, tâm hắn đau, Hạ Triều Ca cũng không nhịn được nữa, khóc thật lớn. Trước đó dù nàng có khóc cũng chỉ là yên lặng rơi lệ, lần này lại lên tiếng, giống như một hài tử phát tiết tất cả cảm xúc của mình ra. Vứt xuống trái tim không hề phòng bị, trước mặt Hề Minh Húc lộ ra mặt chân thật nhất của mình. Hạ Triều Ca không biết mình khóc bao lâu, rốt cuộc mới chậm rãi tìm lại giọng mình. “Minh Húc, ta muốn tất cả bọn chúng đều chết không tử tế.” “Được ” “Việc bọn chúng làm sau lưng, ta muốn điều tra manh mối.” Hạ Triều Ca tỉnh táo lại, lau khô nước mắt, hai mắt tràn ngập hận ý. Hề Minh Húc than nhẹ một tiếng, hai tay phủ lên mắt nàng. “Triều Ca, không thể bị cừu hận bao phủ, nhìn ta.” Hề Minh Húc cúi đầu, một đôi môi hôn lên.