Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 164 : Chạy không khỏi mệnh cách (5)

Hạ Triều Ca cực kì khiếp sợ, cũng cực lực phản đối. ” Tang sự của mẫu hậu con đều giản lược, cả nước sẽ cùng chúc mừng hôn sự của con.” Hạ Hạo Miểu nói. “Không, phụ hoàng con không đồng ý!” “Triều Ca, phụ hoàng từ trước tới giờ đều không miễn cưỡng con, nhưng lần này không thể thương lượng.” “Phụ hoàng!” Hạ Hạo Miểu uể oải phất tay một cái, ông nói: “Thiên Túng, chuyện này giao cho con làm, trẫm mệt rồi, các con đều trở về đi.” “Nhưng mà phụ hoàng...” Hạ Triều Ca còn muốn phản đối, nhưng Hạ Hạo Miểu đã nhắm hai mắt lại. “Triều Ca, trở về đi ” Hạ Thiên Túng kéo Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc ra khỏi Càn Khôn điện. Đi ra ngoài điện, Hạ Thiên Túng sai cung nhân đưa Hề Minh Húc về trước, hắn một mình đi cùng Hạ Triều Ca dưới ánh hoàng hôn. Ánh chiều tà ửng hồng trải dài trên mặt đất, nhuộm lên toàn bộ hoàng cung vẻ bi tráng tươi đẹp. Bóng Hạ Triều Ca cùng Hạ Thiên Túng kéo rất dài. “Triều Ca, nghe phụ hoàng an bài đi, người chỉ muốn tốt cho muội thôi.” “Tại sao phải cách chức Minh Húc? Bẻ gãy cánh rồi đem nhốt hắn vào trong lồng son? Chuyện này không công bằng với hắn!” “Muội có biết mười năm trước mẫu thân của hắn chết thế nào không?” Hạ Triều Ca sững sờ, nàng chỉ biết là có liên quan tới phụ hoàng, nhưng không biết cụ thể vì sao. “Mẫu thân Hề Minh Húc là quận chúa Càng quốc.” Hạ Triều Ca sững sốt, trên mệnh cách không viết, nàng cũng không biết chuyện này. “Muội suy nghĩ một chút đi, trong tay Hề gia nắm quyền cao, mà Hề Hoằng Tân đối với bà ấy rất thâm tình, vạn sự đều lấy bà ấy làm đầu. Phụ hoàng sao có thể yên tâm?” “Cho nên lúc đầu phụ hoàng vì phá hoại bọn họ mà ban thưởng cho Hề Hoằng Tân một cô tiểu thiếp?” “Là tiểu thiếp, cũng là nội gián. Nhưng cuối cùng, tiểu thiếp kia không thể tự kiềm chế mà thích Hề Hoằng Tân, bởi vì đố kỵ sinh hận mà hại chết bà ấy.” Hạ Triều Ca than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ. “Kết quả này, mặc dù không phải là ý của phụ hoàng, nhưng người cũng không phản đối, xem như là ngầm đồng ý.” “Đây chính là tử thù.” Hạ Triều Ca nhẹ giọng nói. “Cho nên, nếu như đôi cánh của Hề Minh Húc chưa gãy, sao phụ hoàng dám gả muội cho hắn? Phụ hoàng đều muốn tốt cho muội thôi.” Hạ Triều Ca yếu ớt thở dài, nàng còn có thể nói cái gì đây. “Nhưng vì sao phải vội vã như vậy? Mẫu hậu mới vừa đi, muội làm gì có tâm tình thành hôn.” “Triều Ca, thông minh như muội, thật sự không cảm giác được gì sao?” Hạ Triều Ca yên lặng, nàng cảm giác được nhưng không muốn thừa nhận. Hạ Hạo Miểu đang dặn dò hậu sự, người cảm giác bệnh của mình đã không còn nhiều thời gian. Điều người vướng bận nhất chính là sau này nàng có một bến đỗ tốt hay không. Cho nên người rất muốn trước khi rời đi, thấy chính mình xuất giá. Đây là một chút lo lắng vất vả của người làm phụ thân, Hạ Triều Ca có thể hiểu, nhưng không thể nào tiếp thu được, tiếp thu người sẽ rời đi. Tất cả mọi thứ đều tiến hành dựa theo vòng quay mệnh cách. Hạ Hạo Miểu bệnh nặng, Hạ Thiên Túng trông coi đất nước, hôn lễ giữa nàng và Hề Minh Húc chậm lại một năm hôn nhưng vẫn thành. Hề Minh Húc bị bẻ gãy đôi cánh, nhốt tại chiếc lồng son trong phủ công chúa. Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, một trận cảm giác bất lực ập tới, chẳng lẽ nàng thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả phát sinh sao? Hạ Triều Ca cùng Hạ Thiên Túng đi rất xa, bất tri bất giác nàng lại đi về Triều Vân Cung. “Triều Ca, bảo trọng bản thân cho tốt, Hề Minh Húc có thể vì muội làm đến mức này không dễ dàng. Nhưng cũng không thể cam đoan trong lòng hắn không có ý gì khác.” Hạ Thiên Túng thở dài, trên mặt đều là vẻ lo lắng. “Hoàng huynh, muội sẽ bảo trọng, ngược lại mấy ngày nay huynh phải vất vả nhiều. Án mẫu hậu phóng hỏa hiện tại thế nào rồi?”