“Hoàng hậu nương nương, Minh Húc lĩnh chỉ.” Giọng Hề Minh Húc trầm thấp mà bi thống. “Triều Ca, đây là lựa chọn của ta, không cần quản, không nên hỏi, không được tra, rời khỏi nơi này...” Vẻ mặt Bạch Tâm Lăng quyết tuyệt. “Mẫu hậu, mẫu hậu!” Hạ Triều Ca muốn xông tới, thân thể lại bị Hề Minh Húc gắt gao đè lại. “Triều Ca, con là kiêu ngạo lớn nhất của ta, ta thiếu phụ hoàng con, kiếp sau sẽ trả...” Bạch Tâm Lăng nói xong câu đó, không chút do dự nhảy vào bên trong ngọn lửa. “Mẫu hậu, mẫu hậu!” Hạ Triều Ca hét tê tâm liệt phế. Toàn thân nàng run rẩy, tâm can như muốn vỡ ra. Nàng biết, đời này chết, còn sẽ có kiếp sau. Nhưng Bạch Tâm Lăng vĩnh viễn chỉ có một người. Mẫu hậu của Hạ Triều Ca, cũng chỉ có một người. Trơ mắt nhìn chính mẫu thân mình chết ở trước mắt mình, lại bất lực, không có cách nào, quá đau đớn, quá đau... “Triều Ca, chúng ta mau ra đi, cung điện này đã đổ nát, không đi nữa, chúng ta đều không đi nổi!” Hề Minh Húc che Hạ Triều Ca ở dưới thân, dán lên lưng nàng, mang theo nàng rời khỏi biển lửa. Nhưng mà tốc độ cung điện đổ nát nhanh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng. Chỉ trong chốc lát, mái ngói trên đỉnh đầu giống như trời mưa, rầm rầm rơi xuống. Càng ngày càng nhiều mái ngói nện trên người Hề Minh Húc, đập vào lưng hắn đến be bét máu thịt. Hắn ẩn nhẫn chịu, không nói một lời. Mắt thấy sắp xông ra khỏi cung điện, đột nhiên, xà ngang trên khung cửa không hề có điềm báo trước nện xuống. Hề Minh Húc dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy Hạ Triều Ca ra phía ngoài cung điện. Cùng lúc đó, xà ngang nện xuống ở giữa Hề Minh Húc, đè hắn ở bên dưới. Hạ Triều Ca bị đẩy ra ngoài, cả người té xuống đất, lộn nhào vài vòng. Lập tức có người đi lên tạt nước vào người nàng, dập tắt lửa trên người nàng. Nàng phát hiện Hề Minh Húc chưa ra, trong lòng nàng dao động, mãnh liệt bò dậy từ dưới đất, lại vọt vào trong cung điện. Chỉ thấy ngoài biển lửa, thân thể Hề Minh Húc bị xà ngang đè lấy, không thể động đậy, thân thể hắn cũng bắt đầu cháy. Hạ Triều Ca cực kì hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi tiến lên. Cũng không biết khí lực nàng đến từ đâu, cũng không biết tay nàng có phải mất đi tri giác hay không, nàng lại tay không nhấc toàn bộ xà ngang lên. “Nhanh cứu người!” Lúc này, một đám thái giám từ bên ngoài vội vội vàng vàng xông vào, khiêng Hề Minh Húc dưới xà ngang đi. Bước chân Hạ Triều Ca lảo đảo, hai mắt hoa lên, ngất đi. “Trưởng công chúa! Trưởng công chúa!” Trước khi Hạ Triều Ca bất tỉnh, âm thanh nghe được là tiếng cung nhân lo lắng hô hoán. Trong một mảnh tối tăm, Hạ Triều Ca lang thang chẳng có mục đích, đột nhiên, tay nàng truyền đến một hồi đau đớn. Nàng cúi đầu, thấy tay mình đã bị thiêu trụi toàn bộ, máu thịt be bét. Nàng sợ hãi lui lại một bước, ngay sau đó, nàng nhìn thấy một vùng lửa cháy hừng hực. Trong biển lửa, có Bạch Tâm Lăng, có Hề Minh Húc, chỉ không có nàng... Nàng tiến lên, nhưng mà, chạy thế nào cũng chạy không tới, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại vĩnh viễn không đến được. Nàng thống khổ, nàng khóc lớn, chạy như điên. Lửa lớn lan tràn, cuối cùng Bạch Tâm Lăng cùng Hề Minh Húc đều chết thảm ở bên trong. “A...” Hạ Triều Ca hét thảm một tiếng, nàng bỗng nhiên mở hai mắt ra. “Công chúa, công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh, người hù chết nô tỳ rồi.” Xuân Liễu khóc lóc bên cạnh, mùi thuốc dày đặc xông vào mũi, Hạ Triều Ca thấy màn của tẩm cung mình. Nàng mở to hai mắt, nước mắt chảy xuống, không nói câu nào.