Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 149 : Đoạt nam nhân (3)

Hạ Uyển Tình ngã nhào trên đất, tay bị xước da, bàn tay vốn trắng nõn bây giờ lẫn đầy bùn với máu. Hiện giờ chỉ còn lại một mình nàng ta, tất cả mọi người đều đuổi theo Hạ Triều Ca. Nàng ta nhìn chằm chằm hướng Hạ Triều Ca rời đi, hận ý trong mắt lan tràn, hoàn toàn không có dáng vẻ ôn nhu thường ngày. Ánh mắt như một con rắn độc khiến người ta phát lạnh. “Hạ Triều Ca, từ nhỏ đến lớn, cái gì của ta người đều đoạt lấy, ngươi đoạt danh tiếng trưởng công chúa của ta, đoạt sự sủng ái phụ hoàng của ta, ngay cả nam nhân của ta ngươi cũng muốn đoạt đi!” Hạ Uyển Tình tức giận đến run rẩy, ngón tay siết chặt. “Nếu ta không đánh trả, ngươi thật sự cho rằng ta dễ bị khi dễ sao? Tùy ý giẫm lên, mặc cho ngươi chà đạp à?” “Đây là do ngươi ép ta, vậy cũng đừng trách ta tàn nhẫn!” Hạ Uyển Tình nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Triều Ca, sẽ có một phần hậu lễ lập tức tặng cho ngươi, ngươi chờ nhận lấy đi!” “Một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lại toàn bộ, ta mới là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận, ta mới là thê tử của Minh Húc!” Tay Hạ Uyển Tình dùng sức đánh về phía mặt đất cứng rắn, vết thương trên tay nứt ra thêm một chút. Triều Vân Cung. Chân trước Hạ Triều Ca vừa mới đến, Địch Lam Thấm liền theo kịp chân sau. “Này” Địch Lam Thấm hô một tiếng. Hạ Triều Ca đã sớm phát hiện cái đuôi nhỏ này, chỉ là dọc đường đi không để ý tới nàng thôi. “Xuân Liễu vào pha trà.” Hạ Triều Ca ngồi trong đại sảnh, Địch Lam Thấm cũng theo vào, Hề Minh Húc về phòng mình. “Không biết Lam Thấm công chúa đến thăm Triều Vân Cung của ta có chuyện gì không?” “Tiểu thế tử Đoàn gia kia là sư đệ của ngươi?” Địch Lam Thấm cũng không vòng vo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “Ngươi từ đâu mà biết được?” Hạ Triều Ca nhíu mày cười nhạt. “Hoàng huynh ta nói, ngươi nói với thái tử hắn là sư đệ của ngươi.” “Đúng, vậy thì sao? Bởi vì chuyện hôm nay hắn mạo phạm công chúa sao? Nếu là chuyện này, ta sẽ bẩm báo sư phụ phạt hắn thật nặng, cho hắn mấy trăm côn, khiến hắn bán thân bất toại, trực tiếp tàn phế.” “Không được! Ngươi không thể cáo trạng!” Địch Lam Thấm quýnh quá trực tiếp đứng lên. Hạ Triều Ca che miệng cười khẽ, vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân thế này cũng quá rõ ràng đi. “Vậy công chúa muốn thế nào?” “Ta, ta muốn tự mình báo thù. Thật ra hôm nay ta đánh không lại hắn, là hắn nhường ta.” Hạ Triều Ca gật đầu nói: “Ừ, chúng ta đều nhìn ra.” “Võ công của ta kém hắn không xa, ta cố gắng thêm ít ngày nữa nhất định có thể vượt qua hắn!” Hạ Triều Ca nhìn Địch Lam Thấm mà như thấy Đoạn Thiên Diễn mỗi ngày ở Bích Ba sơn trang la hét muốn vượt qua nàng. Hai kẻ cùng một nhân phẩm. Hạ Triều Ca gật đầu, chờ nàng ấy nói xong. “Vậy ngươi có thể gọi hắn tới gặp ta không?” “Không thể ” “Vì sao không thể!” “Ngươi là công chúa Càng quốc, tới Ly quốc để hòa thân.” “Hắn chẳng phải cũng là người Ly quốc sao, ta gả cho hắn là được.” “Phốc” Hạ Triều Ca phun một miệng trà ra ngoài, muội muội à, muội có cần thẳng thắn như vậy không. “Chuyện này không phải ngươi có thể quyết định.” Hạ Triều Ca xoa môi. “Những con cháu Ly quốc của các ngươi lúc ở phong yến ta đã gặp qua, mỗi một kẻ đều là tép riu chân mềm, chẳng có tác dụng gì có, ra khỏi cửa còn phải nhờ ta bảo vệ, làm sao mà gả được?” Vẻ mặt Địch Lam Thấm ghét bỏ, liên tục lắc đầu. “Ra cửa không phải có hộ vệ sao?” “Không giống nhau, lỡ như thủ hạ làm phản thì sao? Lỡ như gặp phải cao thủ võ lâm thì sao? Lỡ đi lạc thì sao?” Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, bội phục mạch não của vị công chúa này.