Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 117 : Kế hoạch vỗ béo (1)

Hạ Triều Ca cứ đơ người như vậy, để cho Hề Minh Húc ôm một lúc lâu. Tim nàng nhảy bịch bịch, dường như muốn nhảy lên cổ họng. Nhưng nàng dần dần phát hiện, nàng lại rất thích loại cảm giác này, bị khí tức Hề Minh Húc quanh quẩn, cảm nhận độ ấm và sự ôn nhu của hắn. Hạ Triều Ca bất giác hơi nhếch khóe môi lên lên, ngọt tận tâm can. “Ủa, Địch Phỉ Nhiên không cho nàng ăn cơm à?” Một câu nói của Hề Minh Húc, phá vỡ bong bóng màu hồng trong lòng Hạ Triều Ca, phong cách đột ngột lại đổi, nàng sửng sốt một chút. “Có mà, mỗi ngày đều thay đổiphương pháp làm đồ ăn ngon cho ta, đại khái là muốn lấy được lòng ta, trước hết phải bắt được dạ dày của ta.” “Vậy sao nàng còn bị nuôi gầy trơ xương như que củi vậy?” Hạ Triều Ca nghe được trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ, nàng nhất thời xụ mặt xuống. “Gầy đâu mà gầy?” “Ôm cấn thấy sợ” Hề Minh Húc buông tay ra. Trong lòng Hạ Triều Ca nhất thời giận dữ, giỏi cho một tên Hề Minh Húc, cho ngươi ôm, cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn chê ta cấn ngươi! Hỗn đản! Mọi hảo cảm trước đó đều tan thành mây khói, Hạ Triều Ca mang theo cái hòm thuốc tức giận đi. Hề Minh Húc nhìn nàng rời khỏi, không khỏi cười khẽ một tiếng. “Khẳng định lại mắng ta, thật là đồ keo kiệt.” Lúc Hạ Triều Ca trở lại lều của Hề Minh Húc, sắc trời đã tối lại, nàng mang theo cái cái hòm thuốc vội tới thay thuốc cho Hề Minh Húc. Vừa vào trướng bồng, Hạ Triều Ca đã ngửi thấy mùi cơm, ngẩng đầu nhìn qua, trong đĩa còn có đầy thịt. Nhất thời cái bụng Hạ Triều Ca liền biểu tình. Nàng phát hiện, trên bàn lại có hai chén cơm đầy, nàng liếc mắt liền biết chắc là Hề Minh Húc chuẩn bị cho nàng! Nàng để hòm thuốc xuống, tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh bàn, không chút khách khí cầm đũa lên. “Thiếu tướng quân, ta ăn cơm thôi.” Nhưng đũa Hạ Triều Ca vừa mới đụng tới đồ ăn, còn chưa gắp được thịt lên, đã bị đũa Hề Minh Húc đè xuống. Hạ Triều Ca sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Hề Minh Húc. “Ta để nàng ăn à?” “Ngươi chuẩn bị hai cặp đũa, hai chén cơm, chẳng lẽ không phải để ta ăn sao?” “Nàng có phát hiện nàng ở trước mặt ta càng lúc càng lớn mật hay không?” Hạ Triều Ca sững sờ, nàng nói: “Tất nhiên, ngươi cũng biết ta là ai rồi, ta cũng không cần giả bộ sợ hãi với ngươi nữa.” “Thì ra trước mặt ta nàng vẫn luôn giả ” Chân mày Hề Minh Húc hơi cau lại, vẻ mặt không vui. Hạ Triều Ca nuốt ngụm nước bọt, tim rơi lộp bộp. “Thật ra ta đối với Thiếu tướng quân là chân thành ngưỡng mộ.” “Đã bảo nàng chớ nói dối ở trước mặt ta, sao nàng luôn không nhớ được? Một chút coi trọng cũng không có.” Hạ Triều Ca ủ rũ, trên mặt là vẻ bại trận, sau một lát, nàng lại ngẩng đầu hỏi: “Ta có thể ăn chưa?” “Không thể” Hề Minh Húc vô tình cự tuyệt nàng. “Vì sao!” “Cánh tay ta rất đau, thay thuốc trước ” Hạ Triều Ca rơi lệ, vẻ mặt đưa đám buông đũa xuống, ngồi xổm bên người Hề Minh Húc thay thuốc cho hắn. “Đừng làm ra vẻ ủy khuất như thế, chính mình làm sai, phải gánh vác.” Hạ Triều Ca bĩu môi, rõ ràng chính là Hề Minh Húc lấy việc tư trả thù, cố ý để cho nàng một bàn đồ ăn lớn, ngửi mùi thơm thức ăn, lại không cho nàng ăn! Lúc này, Hề Minh Húc động đũa, chậm rãi, ăn nhiệt tình. Cái bụng Hạ Triều Ca bắt đầu gào thét. Có lẽ đây là việc dằn vặt người ta nhất, trước mắt bày một bàn món ngon, nàng chỉ có thể ngửi lại không thể ăn, còn phải nhìn tên hỗn đản kia ăn. Rốt cuộc, Hạ Triều Ca thay thuốc xong cho Hề Minh Húc, nàng khẩn trương ngồi vào bàn ăn.