Cửa chính ở đằng kia, nam chủ mời
Chương 27 : Hủy hôn rồi?
Chát chát chát...
Lúc đầu nghe Phàn Minh Hoa muốn mượn phòng tập của mình, Sở Minh còn rất ngạc nhiên. Vì anh nghĩ với một tiểu thư như cô thì muốn rèn luyện thân thể nên đến những phòng tập thường, nhưng lại chọn chỗ anh. Bây giờ trứng kiến cô luyện tập anh mới biết lý do tại sao cô chọn chỗ anh. Vì chỉ có phòng tập đặc biệt này của anh mới có đủ yếu tố mà cô cần.
"Anh không ngờ thân thủ của em lại tốt như vậy." Nhìn những động tác nhanh nhẹn của cô khi vượt qua các trở ngại trong mê cung kia, Sở Minh không khỏi mở miệng nói.
"Anh quá khen rồi." Phàn Minh Hoa đi ra khỏi mê cung nhìn anh cười nhẹ. Nếu đối với trước kia thì thân thủ của cô bây giờ kém quá xa. Lúc trước, khi cô muốn luyện tập đều chọn chương trình địa ngục để luyện tập và mỗi lần hoàn thành trên người không ít vết thương. Nhưng sau mỗi lần thân thủ của cô đều được nâng lên.
"Mà tại sao em lại sống chết chọn cái luyện tập này?" Sở Minh có suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ tại sao cô lại chọn hình thức luyện tập nguy hiểm nhất đối với những người mới bắt đầu. Mê cung này lúc trước gia tộc tạo ra để luyện tập cho thế hệ sau của mình, trong đó có những cơ quan mật nếu sơ suất thì có thể mất mạng ngay tức khắc vậy mà cô lại chọn nó.
"Anh đoán xem." Cô cười cười, tháo chiếc găng tay xoay người đi đến bàn trà cỗ anh đang ngồi.
Nghe cô nói vậy anh chẳng biết nó gì hơn, đúng là người khác biệt luôn có suy nghĩ khác người.
---------
"Minh Vũ, Minh Vũ..." Minh Tiên thấy Phàn Minh Vũ vừa vào lớp hớn hở chạy đến kéo tay vè chỗ. Thấy vậy, đám nữ sinh trong lớp không khỏi giấu nỗi ghen tị. Từ ngày Phàn Minh Vũ chuyển về lớp ngoài Minh Tiên ra thì đối với ai cũng hiền hòa nhưng lại có chút xa cách.
"Oáp, có chuyện gì a?" Phàn Minh Vũ ngồi xuống khẽ ngáp một cái, nhìn Minh Tiên thắc mắc.
Minh Tiên nhìn xung quanh không thấy Phàn Minh Vy sau đó mới nói nhỏ. "Lâm Phong hủy hôn với Phàn Minh Vy rồi, chuyện này cả trường đang đồn ầm lên."
"Hủy hôn rồi?" Phàn Minh Vũ ngạc nhiên, theo đó cơn buồn ngủ cũng bay mất. Cô không ngờ cái tên Lâm Phong đó lại tuyệt tình như vậy, lúc trước yêu cô em lại thấy cô chị xinh đẹp lại diệu dàng thế là bay sang cô chị. Bây giờ thấy cô em khác biệt hơn lúc trước lại chuyển hướng về cô em. Loại đàn ông này không nên có liên quan.
"Đúng nha, cô ta bây giờ đang khóc lóc với Phong Thiên Kỳ đấy. Thật đúng là."Minh Tiên bỉu môi khi nhắc đến Phàn Minh Vy.
"Ha, cậu thì hay lắm. Chuyện người ta thì cứ như nắm trong lòng bàn tay không bằng ý. Còn chuyện của mình thì sao đây?" Cô chống tay đỡ lấy đầu mình nhìn Minh Tiên đang thao thao bất tuyệt kia.
"Chuyện gì chứ?" Minh Tiên ngây ngốc không biết cô đang nói chuyện gì.
"Giả ngốc cái gì? Ngủ với người ta rồi còn ở đó ngây với chả ngốc cho ai xem đây." Cô nhịn cười trêu chọc.
"Đó chỉ là hiểu lầm, đúng hiểu lầm. Hôm đó, tớ và anh Minh xem phim rồi tớ ngủ quên với lại ba mẹ mình không có ở nhà nên anh Minh mới đưa mình về nhà anh ấy. Chúng tớ chỉ ôm nhau ngủ thôi, không làm gì hết a." Minh Tiên đỏ mặt khua tay múa chân với cô.
"Miễn giải thích, tớ thấy cái tên Sở Minh ấy rất được. Dù sao ngủ cũng ngủ rồi, kêu anh gọi em cũng kêu rồi. Nên tớ nghĩ sau này chúng mình tốt nghiệp đại học xong cậu với hắn cưới luôn đi. Khi ấy tớ miễn cưỡng làm phù dâu cho vậy." Phàn Minh Vũ thấy Minh Tiên đỏ mặt càng trêu chọc.
Mặt Minh Tiên bây giờ đã đỏ rồi, lại nghe đến việc kết hôn nữa mặt càng đỏ hơn nữa không nén khỏi tức giận hét lên với cô rồi bỏ chạy. " Hoa Hoa, cậu xấu lắm."
Còn Phàn Minh Vũ nhìn cô chạy đi không khỏi ôm bụng cười. Nhưng nụ cười ấy giống như mũi tên tình yêu bắn vào những trái tim thiếu nữ ở đây và mỗ thấy nào đó đang đứng ngoài hành lang.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
20 chương
28 chương
23 chương
79 chương
17 chương