Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 4
Xe chậm rãi dừng ở ga ra, Dung Hủ xuống xe vào phòng, đi chưa được mấy bước, liền nghe được một giọng nữ bén nhọn.
“Đặt đồ vật thế nào vậy? Má Vương, cất kỹ bình hoa của tôi, đừng đụng. A! Bảo bà đừng đụng, nhẹ một chút có biết không?”
Giọng nói này âm điệu rất cao, có vẻ có chút chói tai, chờ sau khi Dung Hủ đến gần, người phụ nữ trung niên ăn mặc phú quý kia xoay người, liếc mắt một cái nhìn thấy cậu. Bộ dạng người phụ nữ này rất có vài phần quý khí, đeo vòng tay bích thúy và vòng cổ trân châu viên to, cổ tay ước chừng thô gấp đôi Dung Hủ.
Đại khái là không ngờ sẽ đột nhiên nhìn thấy thiếu niên, hoặc là nói, bộ dáng lúc này của thiếu niên làm cho bà ta hoảng sợ, ước chừng qua một hồi lâu, người phụ nữ đó mới chớp chớp mắt, âm dương quái khí nói: “Ai, đại minh tinh về hả? Sao lại không tìm người tiếp đãi cho tốt, Đoàn quản gia, ông làm ăn cái kiểu gì thế không biết, có thể để cho tiểu Hủ nhà chúng ta tự mình đi đường sao.”
Trong lòng Dung Hủ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng nói tiếng “thím hai”, tiếp đó liền xoay người chuẩn bị lên lầu.
Còn đi chưa được mấy bước, chỉ nghe người phụ nữ kia lại nói: “Cơm chiều cho cậu để ở phòng bếp, đừng nói thím khi dễ cậu, cậu đang ở thời kỳ phát dục, ăn cơm nhiều chút có biết không?”
Lời này vừa rơi xuống, Đoàn quản gia vừa mới vào nhà sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía má Vương: “Sao còn chưa đi hâm đồ ăn nóng lên, bưng lên cho thiếu gia ăn.”
Để chủ nhân ăn cơm ở phòng bếp, đặt ở bất luận một gia đình nhà giàu nào cũng là tuyệt đối không có quy củ. Má Vương ôm bình hoa ấp úng không dám nhúc nhích, thật cẩn thận đánh giá nhị phu nhân vẻ mặt tàn khốc.
Nhị phu nhân này dường như nghe không hiểu ý của Đoàn quản gia, thế mà lại công khai nói: “Ăn ngay ở phòng bếp tốt mà, cũng đỡ thu dọn bàn. Tiểu Hủ nhà chúng ta rất hiểu chuyện, còn muốn đi làm đại minh tinh nữa, đúng không.”
Dung Hủ vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trong phòng khách, ngọn đèn sáng ngời từ đỉnh đầu cậu phủ xuống, chiếu ra một cái bóng nhàn nhạt trên khuôn mặt trắng nõn của cậu. Hai mắt cậu đắm chìm trong cái bóng đó, an tĩnh nhìn nhị phu nhân cách đó không xa, trên mặt không có bất luận biểu tình gì khác, cũng không có nổi giận, chỉ không hề bận tâm mà nhìn.
Chuyện đi quay phim Dung Hủ cũng không có giấu trong nhà, dù sao lấy bản thân cậu một người muốn đi tới đi lui hai nơi, thật sự tiêu phí quá lớn, cho nên nhất định phải để Đoàn quản gia lái xe đưa đón mình. Thẻ ngân hàng của cậu bị khóa lại, cái thân thể này còn chưa thành niên, cậu cũng không muốn lái xe trái pháp luật, chỉ có thể làm hành động này.
Dung Hủ đã sớm biết, chuyện mình quay phim sớm muộn gì cũng sẽ bị chú thím biết, chỉ là cậu thật không ngờ, thím hai này thế mà lại phản ứng kỳ quái như vậy.
Trầm ngâm một lát, Dung Hủ nhìn về phía má Vương vẻ mặt khó xử, nói: “Không cần, má Vương, tôi ăn ở đoàn phim rồi. Tôi lên lầu trước, thím hai.”
Không đợi Dung Hủ đi mấy bước, nhị phu nhân cười lạnh một tiếng: “Trưởng bối còn ở dưới lầu, cậu đã tự mình lên lầu? Đây là quy củ của cậu à? Đến đến đến, để thím hai quan tâm cậu nào, thương thế của cậu thế nào hả? Nghe nói cậu đụng bị thương đầu, đụng thế nào, không phải là đụng ngốc đi?”
Vừa nói, nhị phu nhân vừa đi đến phía sau Dung Hủ, vươn tay tính sờ tóc cậu. Cũng không biết có phải sau lưng Dung Hủ có mắt hay không, thế mà nhích qua bên cạnh, khiến nhị phu nhân chụp hụt. Thấy thế, ánh mắt nhị phu nhân trầm xuống đang muốn mượn cơ hội tức giận, ai ngờ bà ta vừa mới quay đầu, tầm mắt liền rơi vào một đôi con ngươi thâm thúy tối đen.
Ánh mắt này sâu thẳm không có ánh sáng, sâu đến mức giống như không có điểm cuối, chặt chẽ khóa trên người nhị phu nhân, rét lạnh tận xương, khiến bà ta không kiềm lòng nổi rùng mình một cái. Hệt như linh dương bị thợ săn theo dõi, ánh mắt này nhìn đến mức nhị phu nhân sởn tóc gáy, da đầu tê rần, không biết sao lại ngượng ngùng mà thu tay về.
Dung Hủ an tĩnh ngưng mắt nhìn quý phu nhân trước mắt, hồi lâu, cậu mới hơi hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không có nhiệt độ, giọng điệu lạnh lùng nói: “Thím hai, tôi lên lầu trước.” Cậu nhấn mạnh ở hai chữ “thím hai”, sau đó không chút do dự xoay người đi.
Ngay khi Dung Hủ sắp đi đến chỗ ngoặt cầu thang, chỉ nghe nhị phu nhân cực kỳ nhỏ giọng nói một câu: “Không quy củ, có mẹ sinh không có mẹ dạy.”
Bước chân Dung Hủ đột nhiên dừng lại, cậu phút chốc quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo đánh vào trên người nhị phu nhân, khiến cả người bà ta run lên. Giờ khắc này, thiếu niên giống như biến thành một tu la lãnh huyết, giống như đối xử với một vật chết.
Dung Hủ quay đầu nhìn về phía má Vương: “Má Vương, cái bình hoa kia không tồi, có thể lấy cho tôi xem không?”
Má Vương đầu tiên là sửng sốt, bà theo bản năng quay đầu nhìn nhị phu nhân, thấy người sau mang vẻ mặt dại ra, bà mới chậm rãi đi lên phía trước, đưa bình hoa tới.
Bình hoa này là một di sản văn hóa cuối thời triều Thanh, không tính là tinh phẩm cỡ nào. Đời trước sau khi Dung Hủ thành danh từng tham gia không ít hội từ thiện bán đấu giá, cũng có một chút hiểu biết với di sản văn hóa cổ đại, bình hoa này nhiều nhất chỉ là món đồ cổ thứ đẳng, chỉ sợ không vào được cửa nhà bất luận một quan viên nào thời ấy. Cũng không biết nhị phu nhân này đào ra từ đâu, thế mà còn cung phụng như bảo bối. Chỉ cần bỏ ra quá ba mươi vạn, bình hoa này tuyệt đối là bị lỗ.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Dung Hủ lại nói: “Không tồi.”
Nhị phu nhân kỳ quái nhìn cậu, trào phúng mỉm cười: “Bình hoa này chính là đồ cổ dì bỏ năm mươi vạn mới mua về được đó, cậu biết cái gì? Má Vương, lấy bình hoa lại đặt cẩn thận cho tôi, dạng đồ vật gì thì nên để hạng người đó lấy…”
Choang!
Cả người nhị phu nhân cứng đờ, toàn bộ lời nói dừng ở trong miệng, môi mấp máy, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi bắt đầu run rẩy. Ngay chỗ nửa thước bên cạnh bà ta, mảnh nhỏ đầy đất dường như ám chỉ vừa rồi bà ta tránh thoát một hồi huyết quang tai ương như thế nào, nếu Dung Hủ lại ném chệch qua bên cạnh một chút, bình hoa này tuyệt đối có thể nện trên đầu bà ta, làm cho đỉnh đầu bà ta nở hoa!
Nhị phu nhân rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, vừa đi lên cầu thang, vừa tức giận đến cực điểm nói: “Mày cái đồ tiểu súc sinh không cha không mẹ, mày đứng lại đó cho tao! Lá gan mày lớn nhỉ, dám đập đồ của tao, dám đụng đến đồ của tao!”
“Cút!” Dung Hủ lật tay nhấc một cái đỉnh thanh đồng trên cái giá ở chỗ ngoặt cầu thang, trực tiếp vứt đến trước mặt nhị phu nhân.
Nhị phu nhân run lên, va vào tay vịn cầu thang, suýt nữa lăn xuống.
Ánh mắt Dung Hủ lạnh như băng nhìn chằm chằm bà ta, bỗng nhiên cười, âm thanh không hề phập phồng nói rằng: “Xem bộ dạng tôi hiện tại thế này, liền quên trước kia tôi là dạng gì sao? Thím hai, tôi là nam, bà xác định hiện tại động thủ với tôi à? Đúng rồi, nửa năm trước thư phòng chú hai trống rỗng như thế nào? Một năm trước, mấy thứ châu báu trang sức của bà là bị ai đập nát…” Dừng một chút, Dung Hủ cười càng dịu dàng hơn vài phần: “Cần tôi nhắc nhở bà sao?”
Lập tức, ba người còn lại trong phòng đều nhớ lại.
Đoàn quản gia và má Vương phản ứng lớn nhất, nhị phu nhân vừa mới trở về, còn chưa biết Dung Hủ, nhưng mấy người Đoàn quản gia đã ở chung với Dung Hủ thật lâu. Mấy ngày qua, thiếu gia nhà mình thật giống như thay đổi một người khác, xử sự ôn hòa, đoạn tuyệt quan hệ với mấy người bạn xấu kia, hôm nay sáng sớm đã rời giường đến thành điện ảnh.
Giống như thật sự thay đổi, trở nên ấm áp thân thiết.
Bề ngoài biến hóa dường như đã làm tê liệt nội tâm nhị phu nhân, bà ta nghe được má Vương nói Dung Hủ thay đổi còn có chút phớt lờ, nhưng bị nhắc tỉnh như vậy, lập tức tỉnh lại. Đúng, tại sao bà ta có thể quên tiểu súc sinh này là một thứ không biết xấu hổ ngay cả phụ nữ cũng đánh chứ!
Nhị phu nhân không dám nói thêm nữa, Dung Hủ lạnh lùng liếc bà ta một cái, tiếp đó xoay người lên lầu. Lúc này đây, nhị phu nhân không nói thêm lời gì vô nghĩa, chỉ là chờ đến khi Dung Hủ sắp đi đến cửa phòng mình, bà ta mới cao giọng nói một câu: “Cánh cứng mà, thật sự là cánh cứng mà. Tốt thôi, chờ Dung Hằng trở về, tao xem mày còn kiêu ngạo như thế nào!”
Dung Hủ không khỏi bật cười: loại chuyện không dám nói trước mặt, chỉ dám ở sau lưng ra vẻ ta đây này, có cần thiết không?
Không để ý đến bà thím hai thô bạo ngốc nghếch kia, Dung Hủ mở cửa vào phòng, cố ý dùng sức đóng cửa, phát ra một tiếng vang lớn. Chờ sau khi vào phòng, âm thanh hùng hùng hổ hổ của nhị phu nhân liền từ dưới lầu truyền tới, Dung Hủ dựa vào ván cửa, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình.
Quan hệ của cái gia đình này thật sự quá mức phức tạp.
Lúc Dung lão gia tử còn sống, nguyên chủ coi như còn chưa có trưởng thành lệch, mặc dù không coi là ưu tú bao nhiêu, nhưng cũng bình thường mà lên lớp học hành. Chờ sau khi lão gia tử vừa mất đi, sắc mặt xấu xí của chú thím liền bộc lộ ra, chú hai Dung Hằng đủ loại lạnh lùng kỳ thị với nguyên chủ, thím hai lại là mỗi ngày nói móc châm chọc, lúc nguyên chủ nhỏ còn ỷ vào thân phận trưởng bối, thường xuyên động thủ đánh cậu ta.
Vốn chính là thời kì thanh thiếu niên mẫn cảm, cha mẹ và ông nội lần lượt qua đời, hơn nữa chú thím ác liệt đối xử, nguyên chủ rất nhanh liền thành một thiếu niên shamate không học vấn không nghề nghiệp, đi theo nhóm bạn bè xấu nơi nơi ăn chơi đàng điếm, đánh nhau ẩu đả, say rượu gây chuyện, cuối cùng còn bị rượu điều khiển.
“Bọn họ đều có thể trách cậu, tôi thì lại không có tư cách trách cậu nhất…”
Dung Hủ nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười.
Bất luận như thế nào, nguyên chủ cho cậu một sinh mệnh mới, dù nguyên chủ có làm sai nhiều chuyện hơn nữa, cậu cũng không có tư cách đi trách cứ. Thậm chí một vài thứ vốn nên thuộc về nguyên chủ, cậu tất nhiên cũng phải vì nguyên chủ đoạt lại. Tựa như vừa rồi, lấy tính cách Dung Hủ không có khả năng động thủ với nhị phu nhân kia, nhưng mà trong thân thể cậu lại cất giấu một loại bản năng.
Bà có thể mắng tôi, nhưng bà không thể mắng mẹ tôi!
Vì thế cậu thay thế nguyên chủ, ném cái bình hoa kia ra.
“Xem ra, phải tìm cơ hội rời khỏi cái nhà này trước…”
Mưu định rồi liền hành động, Dung Hủ mở cái di động một ngàn đồng của mình lên, bắt đầu tìm một ít tin tức về phòng cho thuê, còn yên lặng tính toán tài chính còn dư lại của mình. Nhưng mà cậu cũng không nghĩ tới, bà thím hai này của mình từ phương diện nào đó mà nói, cũng thật sự là kiên nhẫn, thế mà lại mắng cậu ước chừng hai giờ, đều không hề thở dốc.
Chờ đối phương mắng đến một nửa, Dung Hủ mở cửa xuống lầu, âm thanh của thím hai đột nhiên liền ngừng. Chờ sau khi cậu lại lên lầu, thím hai mới tiếp tục mắng. Có điều ngày hôm sau, khi thím hai rời giường chuẩn bị nói chuyện, thế mà phát hiện cổ họng mình đã khàn, vừa sưng vừa đau.
Giờ phút này, Dung Hủ đã ngồi ở dưới lầu chuẩn bị ăn cơm, giống như không có nghe thấy tiếng thím hai gầm gừ hệt như giết heo.
…Chỉ khàn cổ thôi sao? Sinh mệnh lực còn rất ngoan cường, ngày hôm qua cậu chính là cố ý điều chỉnh điều hòa đến 16 độ, mở mức gió lớn nhất, thổi nhị phu nhân.
Mấy ngày kế tiếp, Dung Hủ vừa uống thuốc điều trị thân thể, vừa rèn luyện tăng cường thể chất. Vài ngày đầu cổ họng nhị phu nhân khàn căn bản không cách nào nói chuyện với Dung Hủ, chỉ có thể dùng dao mắt quét cậu, Dung Hủ xem như không tồn tại. Sau đó chờ khi bà ta rốt cuộc có thể mắng chửi người, Dung Hủ đã đi sớm về trễ bắt đầu quay diễn, nhị phu nhân làm thế nào cũng không chạm mặt cậu.
«Tranh giành» đã khởi động máy, ngày thứ ba sau khi khởi động máy Dung Hủ liền chính thức vào đoàn phim, bắt đầu quay cảnh diễn của mình.
Phân cảnh quay ở thành phố B đều là diễn trong phòng, xem như phần diễn nhẹ nhàng. Ở đây đang là giữa mùa hè, bên trong còn có thể thổi thổi điều hòa, chờ đến tháng sau, bọn họ liền phải đến Hoành Điếm phía nam, đội ánh mặt trời chói chang hừng hực quay ngoại cảnh.
Mấy ngày hôm trước mới vừa khởi động máy, trong đoàn phim NG không ngừng, mọi người còn đang bị vây trong thời kỳ dung nhập. Chờ lúc Dung Hủ tới, đoàn phim này đã dung nhập không tồi, mọi người ở chung hòa hợp.
Dung Hủ là do Vương phó đạo dẫn vào, ngày đó Dung Hủ quay cảnh dầu tiên, hắn cố ý đi đến phòng trang điểm, lặng lẽ nói: “Dù sao cũng là cảnh diễn đầu của cậu, Quách đạo an bài cảnh diễn của cậu và chị Đường. Dung Hủ, tốt nhất đừng NG, Quách đạo rất chú ý mấy thứ mê tín, cảnh diễn đầu của cậu NG, ông ấy sẽ cảm thấy về sau cậu cũng sẽ thường xuyên NG.”
Dung Hủ cười gật đầu: “Được, em biết rồi, cám ơn anh, anh Vương.”
Vương phó đạo bộ dạng lòng còn sợ hãi: “Sư huynh của cậu chính là hai cảnh diễn trước đều NG, sau đó mỗi cảnh Quách đạo đều nhìn hắn thực chặt chẽ.”
Ánh mắt Dung Hủ nhìn qua cách đó không xa. Giờ này khắc này, nam số hai Diệp Kiều đứng ở trước mặt Quách đạo, dường như đang nhận giáo huấn.
“Sư huynh của cậu” trong miệng Vương phó đạo đương nhiên không phải nói Diệp Kiều là sư huynh Dung Hủ, mà là trong «Tranh giành», nam hai Đông Ly Lan là sư huynh của nam bốn Mặc Sĩ Diêu. Hai người xuất thân đồng môn, một người là Thái tử Lương quốc, một người khác lại là thế gian ẩn sĩ. Nhưng theo Mặc Sĩ Diêu trở thành quân sư Sở quốc, hai người liền không thể tránh được mà đụng nhau, tiến hành một phen tranh đoạt.
Đông Ly Lan vô cùng chán ghét Mặc Sĩ Diêu, bởi vì khi ở trong sư môn, bất luận như thế nào hắn cũng kém hơn tiểu sư đệ này, đến cuối cùng, sư phụ cũng đem Vọng Thu các giao cho tiểu sư đệ. Vọng Thu các có vô số mật thám, tương đương có được nguồn tin tức, cho nên từ tám năm trước, Đông Ly Lan liền phản bội sư môn về Lương quốc, dựa vào bản lĩnh học được từ Vọng Thu các, tranh được vị trí Thái tử.
Luận trí mưu, Đông Ly Lan không bằng Mặc Sĩ Diêu; luận võ lực, mười Mặc Sĩ Diêu cũng không bằng Đông Ly Lan.
Trong kịch bản «Tranh Giành» đặt ra, tình nghĩa huynh đệ của đôi sư huynh đệ này cũng là một hồi phức tạp. Đã từng nương tựa lẫn nhau, trúc mã làm bạn, đến cuối cùng là sa trường lại gặp, ngươi chết ta sống.
Ở xa xa nhìn Diệp Kiều, Dung Hủ lấy lại bình tĩnh, nhớ tới trước đó La Chấn Đào đã nói qua mấy câu với cậu.
Có người chính là thiếu một phen kỳ ngộ và một nhân vật kinh điển đủ để cho người ta ghi khắc, có lẽ lúc này đây, Diệp Kiều này có thể xoay người.
Nửa giờ sau, Dung Hủ quay cảnh diễn đầu tiên của mình. Vương phó đạo đổ một phen mồ hôi lạnh vì cậu, Quách đạo bởi vì vừa rồi Diệp Kiều sai lầm, đơ ra cái mặt lạnh, im lặng không lên tiếng nhìn Dung Hủ và Đường Mộng Lam đóng phim.
Lần thứ nhất… thuận lợi mà qua!
Qua đến dị thường thuận lợi, thậm chí cực kỳ xuất sắc, ngay cả Quách đạo cũng nhịn không được mà lộ ra một chút vẻ mặt vừa lòng.
Cứ như vậy, mọi người quay phim hơn mười ngày. Chờ đến ngày thứ mười lăm, nam nhân vật chính Đổng Tranh lững thững đến muộn. Dung Hủ và hắn đối diễn không nhiều lắm, liền nhìn hắn với Đường Mộng Lam đối diễn, ngẫu nhiên sẽ cùng Diệp Kiều đối diễn. Nhân vật nữ trong bộ phim này rất ít, ngoại trừ Đường Mộng Lam, thật sự không có ai được coi là nữ số hai, cảnh diễn cũng không nhiều.
Hết thảy đều nhìn như thuận lợi tiến hành, mỗi ngày Dung Hủ cùng nhóm diễn viên ăn cơm hộp, sáng tối gì cũng do Đoàn quản gia đón đưa. Không đến một tháng, phần diễn trong phòng của bộ phim này liền chấm dứt toàn bộ, nhân viên công tác chuẩn bị ngày hôm sau ngồi máy bay bay đến Hoành Điếm, nhóm diễn viên thì lại chờ thêm hai ngày, chờ nhân viên công tác lắp xong toàn bộ máy móc, rồi lại bay qua.
Một tháng ở chung khiến Đường Mộng Lam và Dung Hủ cũng thân cận hơn rất nhiều, Đường Mộng Lam đã sớm lén lút tra về Dung Hủ, biết người này thế mà lại là tiểu thiếu gia không được sủng của Dung gia. Đường Mộng Lam không vạch trần chuyện này, chỉ là thường xuyên nói chuyện phiếm với Dung Hủ.
Lấy thân phận Đường Mộng Lam hiện giờ, đừng nói Dung Hủ giờ phút này không được sủng, dù cậu vô cùng được sủng ái, Đường Mộng Lam cũng không cần lấy lòng cậu. Sở dĩ thân cận cậu, là bởi vì cảm thấy người này vô cùng ôn hòa, dễ thân cận, hơn nữa Dung Hủ thuở nhỏ cha mẹ đều mất, cũng kích phát tình mẹ không nhiều lắm của Đường Mộng Lam.
“Đáng tiếc, nếu chúng ta quay thêm hai ngày, có lẽ có thể đụng tới đoàn phim «Môn đồ». Quan hệ của tôi và nữ số ba Đàm Văn cũng không tệ lắm, nói không chừng có thể thuận tiện dẫn các cậu vào xem, không chừng có thể gặp được Hạ Mộ Nhan.”
Đường Mộng Lam ở trong đoàn phim «Tranh giành» xem như diễn viên có tiếng tăm lớn nhất, giờ phút này nghe lời của cô, bất luận là nam nhân vật chính Đổng Tranh hay là nam số hai Diệp Kiều đều đồng loạt gật đầu, lại càng khỏi cần nói Dung Hủ.
Đổng Tranh cười hỏi: “Nếu có thể nhìn thấy chị Hạ đúng là chuyện tốt, tôi chính là bởi vì khi còn bé xem chị Hạ diễn «Góc cầu thang», lúc đó mới muốn làm diễn viên.”
Lời này nói ra, mọi người sôi nổi cười, có điều rốt cuộc là thật hay là giả, chỉ có chính Đổng Tranh biết.
Dù sao Dung Hủ cũng còn chưa vào giới giải trí, cũng chưa từng nghe qua tin tức về «Môn đồ», có điều Hạ Mộ Nhan thì ngược lại cậu có biết. Vị ảnh hậu này năm nay ba mươi tuổi, cũng đã cầm ba cúp vàng Hoa Hạ, còn lấy được đề cử Oscar nước Mỹ, có thể gọi là thần tượng nữ thần trên danh nghĩa của rất nhiều diễn viên.
Diệp Kiều bỗng nhiên nói: “Nghe nói nam nhân vật chính «Môn đồ» là Tần Trình à? Hắn cũng tới sao?”
Đây là lần đầu tiên Dung Hủ nghe được cái tên “Tần Trình” này, trong đầu cậu trống rỗng, chỉ có mơ mơ hồ hồ vài cái tên phim, lại căn bản không nghĩ ra hình tượng cụ thể của đối phương. Dung Hủ bỗng giật mình đột nhiên ý thức được, trong trí nhớ nguyên chủ căn bản không có mấy nam diễn viên, gần như toàn bộ là hình tượng nữ diễn viên!
… Phương diện này là cậu sơ sót, hôm nay trở về liền bổ sung kiến thức.
Nghe Diệp Kiều nói, Đường Mộng Lam nhất thời cười: “Tần Trình đương nhiên sẽ đến, có điều hình như còn phải mấy ngày nữa hắn mới đến. Đáng tiếc, khi đó chúng ta đã rời khỏi thành điện ảnh này đến Hoành Điếm rồi. Gặp Tần Trình một lần còn khó hơn là gặp Hạ Mộ Nhan nữa đó.”
Diệp Kiều cảm khái nói: “Tôi là bởi vì thích «Mộ Thanh» của Tần Trình mới vào giới giải trí.”
Đường Mộng Lam và Đổng Tranh cười ha ha, chỉ có Dung Hủ kỳ dị nhìn về phía Diệp Kiều, người sau ngượng ngùng cúi đầu. Giờ khắc này, Dung Hủ bỗng nhiên khó hiểu mà cảm thấy: hắn nói hẳn là sự thật.
Bất luận như thế nào, ba ngày sau, Dung Hủ đi theo mọi người của đoàn phim đồng thời rời khỏi thành phố B, đặt chân ở Hoành Điếm nóng bức ướt át.
Hết chương 4
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
53 chương
36 chương
39 chương
131 chương
81 chương
46 chương